Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

THÁNH VỊNH 042

Thánh Vịnh 42 (41):
Quy hướng về Thiên Chúa và Ðền Thánh

(1) Phần nhạc trưởng. Thi khúc. Của con cái ông Cô-rắc.

(2) Như nai rừng mong mỏi tìm về suối nước trong,
hồn con cũng trông mong được gần Ngài, lạy Chúa.

(3) Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống.
Bao giờ con được đến vào bệ kiến Tôn Nhan?

(4) Châu lệ là cơm bánh đêm ngày,
khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi:
"Này Thiên Chúa ngươi đâu?"

(5) Tôi thả hồn miên man tưởng nhớ
thuở tiến về lều thánh cao sang
đến tận nhà Thiên Chúa,
cùng muôn tiếng reo mừng tán tạ,
giữa sóng người trẩy hội tưng bừng.

(6) Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,
xót xa phận mình mãi làm chi?
Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,
Người là Ðấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.

(7) Lạy Chúa, con chìm sâu trong phiền muộn,
nên chi từ giải đất Gio-đan,
cũng như rặng Khéc-môn cao ngất, và núi nhỏ Mi-xa,
con tưởng nhớ đến Ngài.

(8) Kìa vực thẳm kêu gào vực thẳm,
khi tiếng thác của Ngài tuôn đổ ầm vang.
Sóng cồn theo nước cuốn,
Ngài để cho tràn ngập thân này.

(9) Ban ngày CHÚA gửi tình thương xuống,
con ngâm nga bài thánh nhạc thâu đêm
thành kinh nguyện dâng Chúa Trời nguồn sống.

(10) Con thưa cùng Thiên Chúa,
là núi đá bảo vệ đời con : "Chúa quên con sao đành?
Sao con phải lang thang tiều tụy,
bị quân thù áp bức mãi không thôi ?"

(11) Xương cốt con gãy rời từng khúc,
bởi đối phương lăng nhục thân này,
khi thiên hạ thường ngày cứ hỏi:
"Này Thiên Chúa ngươi đâu?"

(12) Hồn tôi hỡi, cớ sao phiền muộn,
xót xa phận mình mãi làm chi?
Hãy cậy trông Thiên Chúa, tôi còn tán tụng Người,
Người là Ðấng cứu độ, là Thiên Chúa của tôi.


CHIA SẺ



Có vẻ như Thiên Chúa ở xa ông trong những khi Đa-vít đang cần Ngài (42:2-4). Ông cảm thấy giống như một con nai đang khát trong sa mạc, và tìm kiếm nước. Nhưng Đức Chúa thì chẳng bao giờ ở xa; Ngài ở rất gần, thậm chí khi bạn không nhận ra Ngài (Is 41:10; Dt 13:5; Tv 46:8).

Trạng thái sầu muộn của tác giả cho thấy lòng ông nặng nề như thế nào khi ông nhìn lại quá khứ của những ngày xưa tốt đẹp (42:5-7). Ông trông chờ để quay về lại Giê-ru-sa-lem và phục vụ trong Đền thờ. Đôi khi việc chuyển nhà hoặc về hưu sẽ làm cho nhiều người bị chán nản. Càng lớn tuổi chúng ta càng bớt đi sự hào hứng với những thay đổi.

Những lời nói không mang tính khích lệ của những người khác nhiều lúc đã làm cho bạn bối rối và đặt câu hỏi về sự hiện diện của Ngài trong đời bạn (42:4,10-11): “Chúa quên con sao đành? Này Thiên Chúa người đâu?” Câu trả lời có thể được tìm thấy trong Thánh vịnh 115. Hãy lắng nghe tiếng Chúa thay vì lắng nghe lời ngốc ngếch của con người.

Khi bạn rơi vào trong hoàn cảnh đầy những điều gây cho bạn sầu muộn, bạn thường tìm kiếm nguồn an ủi nơi đâu? Những hoàn cảnh đó có giúp bạn thêm khao khát Thiên Chúa vì bạn sẽ tìm được nơi Ngài nguồn bình an đích thực?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC