Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

CHƯƠNG 16 - I-SAI-A

Lời thỉnh cầu của người Mô-áp
1 Hãy gửi con chiên của người cầm đầu xứ sở
từ Xe-la qua sa mạc đến núi của thiếu nữ Xi-on.
2 Bấy giờ, tại khúc cạn Ác-nôn,
thiếu nữ Mô-áp sẽ chạy trốn như đàn chim vỡ tổ.
3 Chúng kêu cầu: "Xin cho ý kiến, xin lấy quyết định:
giữa ban trưa, xin toả bóng như màn đêm bao phủ,
xin che giấu những kẻ lưu đày,
và đừng tố giác những người chạy trốn.
4 Xin cho những người Mô-áp bị xua đuổi
được trú ngụ bên quý quốc,
xin nên chỗ cho họ ẩn thân tránh người tàn phá,
vì khi kẻ áp bức lìa đời, lúc cơn tàn phá chấm dứt
và kẻ giày xéo xứ sở biến đi,
5 thì ngai báu sẽ được vững bền nhờ lòng nhân nghĩa.
Trong lều vua Ða-vít,
một vị thẩm phán sẽ ngự trên ngai nhờ đức tín thành.
Vị ấy lo tìm kiếm điều chính trực,
và mau mắn thực hiện lẽ công minh.
6 Chúng ta đã biết tính kiêu căng của Mô-áp,
một dân rất kiêu căng.
Thói ngạo mạn, tính kiêu căng, vẻ điên khùng
cùng những lời ngu ngốc của nó, chúng ta đều biết cả.

Mô-áp than vãn
7 Vì thế, Mô-áp rên siết về chính thân phận mình,
toàn dân cùng rên siết, ai nấy đều phủ phục khóc than,
tiếc những cái bánh nho ở Kia Kha-re-xét,
8 vì những vườn nho Khét-bôn,
cũng như cây nho Xíp-ma đã héo tàn.
Những chùm nho quý của nó
đã làm cho những người thống trị các dân phải ngã gục.
Cây nho ấy từng vươn tới Gia-de, lan mãi vào sa mạc;
nhánh của nó toả ra vượt qua biển cả.
9 Vì thế, cùng với tiếng dân Gia-de nức nở,
ta khóc thương cây nho Xíp-ma.
Vì ngươi, nước mắt ta chan hoà, hỡi Khét-bôn và En-a-lê,
vào thời ngươi hái nho và gặt lúa, tiếng hát câu hò đâu còn nữa!
10 Niềm hân hoan vui sướng đã bị cất đi khỏi vườn cây;
trong vườn nho không còn tiếng reo mừng
chẳng nghe tiếng hò la;
không còn ai đạp nho trong các bồn;
câu hò tiếng hát cũng im bặt.
11 Bởi thế, lòng ta như cây đàn rung lên vì Mô-áp;
và vì Kia Khe-rét, ruột gan ta bồi hồi.
12 Bấy giờ dù Mô-áp có ra mặt, có vất vả lên tận nơi cao,
có vào Thánh Ðiện để nguyện cầu, cũng chỉ luống công thôi.
13 Ðó là lời Ðức Chúa phán từ xưa về Mô-áp. 14 Và giờ đây Ðức Chúa lại phán: Theo cách tính của người làm thuê thì còn đúng ba năm nữa, vinh quang của Mô-áp sẽ tàn tạ; dù có đông vô số, dân nó cũng sẽ chỉ còn một số ít, rất ít, hầu như không đáng kể.
CHIA SẺ

Những người Mô-áp đáng lý phải xây dựng hòa bình với người Giu-đa (16:1-2) và đến Giê-ru-sa-lem để trú ẩn. Thiên Chúa đã hứa sẽ bảo vệ Giu-đa khỏi quân đội của người Át-sua (10:24tt) bởi vì đó là nơi của vương triều của nhà Đa-vít (16:5).
Tiên tri Isaia không chỉ dừng lại ở biến cố này, ông còn nhìn xa hơn thế nữa, tới thời khi mà Con Thiên Chúa sẽ ngồi trên Ngai nhà Đa-vít và mang lại sự công chính và công bằng (16:5). Thiên Chúa có thể làm mà không cần đến Mô-áp; nhưng Ngài có một giao ước với Đa-vít (2 Sam 7), và Ngài trung thành với lời hứa của Ngài. Giu-đa đã được an toàn bởi vì dân chúng tin tưởng vào Thiên Chúa.
Bởi vì những người Mô-áp đã không nhận ra được nơi đâu mới thực sự an toàn, cũng như những người Do thái không nhận ra Đấng Mê-si-a đã đến rồi, nên họ cùng chịu chung một số phận. Liệu bi kịch này có lại xảy ra với bản thân tôi, khi tôi đi tìm nơi trú ẩn sai địa chỉ ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC