Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2015

CHƯƠNG 3 - Thư Gửi Tín Hữu Phi-Líp-Phê

 Con đường cứu độ
(1) Vả lại, thưa anh em, anh em hãy vui mừng vì Chúa. Viết đi viết lại cho anh em cũng bấy nhiêu điều, đối với tôi không phải là một gánh nặng, còn đối với anh em thì đó lại là một bảo đảm. (2) Anh em hãy coi chừng quân chó má! Hãy coi chừng bọn thợ xấu! Hãy coi chừng những kẻ giả danh cắt bì! (3) Vì chúng ta mới thật là những người được cắt bì, những người thờ phượng Thiên Chúa nhờ Thần Khí của Người, những người hiên ngang hãnh diện vì Ðức Kitô Giêsu, chứ không cậy vào xác thịt, (4) mặc dầu tôi đây, tôi có lý do để cậy vào xác thịt. Nếu ai khác có lý do để cậy vào xác thịt, thì tôi càng có lý do hơn: (5) tôi chịu cắt bì ngày thứ tám, thuộc dòng dõi Ítraen, họ Bengiamin, là người Hípri, con của người Híppri; giữ luật thì đúng như một người Pharisêu; (6) nhiệt thành đến mức ngược đãi Hội Thánh; còn sống công chính theo Lề Luật, thì chẳng ai trách được tôi. (7) Nhưng, những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Ðức Kitô, tôi cho là thiệt thòi. (8) Hơn nữa, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi truyệt vời, là được biết Ðức Kitô Giêsu, của tôi, vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như đồ bỏ, để được Ðức Kitô (9) và được kết hợp với Người. Ðược như vậy, không phải nhờ sự công chính của tôi, sự công chính do luật Môsê đem lại, nhưng nhờ sự công chính do lòng tin vào Ðức Kitô, tức là sự công chính do Thiên Chúa ban, dựa trên lòng tin. (10) Vấn đề là được biết chính Ðức Kitô, nhất là biết quyền năng thế nào nhờ đã phục sinh, cùng được thông phần những đau khổ của Người, nhờ nên đồng hình đồng dạng với Người trong cái chết của Người, (11) với hy vọng có ngày cũng được sống lại từ trong cõi chết. (12) Nói thế, không phải là tôi đã đoạt giải, hay đã nên hoàn thiện đâu; nhưng tôi đang cố gắng chạy tới, mong chiếm đoạt, bởi lẽ chính tôi đã được đức Kitô Giêsu chiếm đoạt. (13) thưa anh em, tôi không nghĩ mình đã chiếm được rồi. Tôi chỉ chú ý đến một điều, là quên đi chặng đường đã qua, để lao mình về phía trước. (14) Tôi chạy thẳng tới đích, để chiếm được phần thưởng từ trời cao Thiên Chúa dành cho kẻ được Người kêu gọi trong Ðức Kitô Giêsu. (15) vậy tất cả chúng ta là những người hoàn thiện, chúng ta hãy nghĩ như vậy; và giả như có điểm nào anh em nghĩ khác, thì Thiên Chúa sẽ mặc khải cho anh em. (16) Song, dù đạt tới đâu đi nữa, chúng ta cũng cứ theo hướng ấy mà đi.
(17) Thưa anh em, xin hãy cùng nhau bắt chước tôi, và chăm chú nhìn vào những ai sống theo gương chúng tôi để lại cho anh em. (18) Vì, như tôi nói với anh em nhiều lần, và bây giờ tôi phải khóc mà nói lại, có nhiều người sống đối nghịch với thập giá Ðức Kitô: (19) chung cục là họ sẽ phải hư vong. Chúa họ thờ là cái bụng, và cái họ lấy làm vinh quang lại là cái đáng hổ thẹn. Họ là những người chỉ nghĩ đến những sự thế gian. (20) Còn chúng ta, quê hương chúng ta ở trên trời, và chúng ta nóng lòng mong đợi Ðức Giêsu Kitô từ trời đến cứu chúng ta. (21) Người có quyền năng khắc phục muôn loài, và sẽ dùng quyền năng ấy mà biến đổi thân xác yếu hèn của chúng ta nên giống thân xác vinh hiển của Người.
  CHIA SẺ
    Vui mừng (c.1). Nếu bạn không thể vui mừng trong hoàn cảnh của mình, bạn vẫn luôn có thể vui mừng trong Chúa là Đấng làm chủ hoàn cảnh của bạn. Hãy luôn hướng sự tập trung của bạn vào Ngài. Ngài có thể không thay đổi hoàn cảnh của bạn, nhưng Ngài sẽ thay đổi bạn; và điều đó thậm chí còn tốt hơn. Bạn tìm thấy niềm vui  trong hiện tại của bạn từ đâu, những nơi chốn nào, và niềm vui đó có bền không?
    Đếm (2–11). Điều gì là quan trọng với bạn? Bạn có cảm thấy mình đã hy sinh để theo Chúa không? Phao-lô không cảm thấy mình đã mất bất cứ điều gì đáng giá khi tin cậy Đức Kitô. Thay vào đó, thánh nhân đã đạt được mọi thứ thực sự đáng có. Có khi nào bạn cảm thấy mình bị thiệt thòi vì mang danh Kitô hữu? Khi cân đo đong đếm những gì mình có được và phải từ chối khi sống đúng bản chất của một người môn đệ Chúa Giê-su bàn cân của bạn thể hiện điều gì?
    Đạt (12–16). Kitô hữu giống như những người chạy không chịu nhìn xung quanh hoặc nhìn lại phía sau nhưng vẫn luôn chạy với đôi mắt hướng về mục tiêu. Nhìn lại những thành công hay thất bại trong quá khứ, hoặc nhìn xung quanh để xem những gì người khác đang làm hoặc nói, đó là ta đang mời thất bại đến. Dt 12: 1–2. Đâu là mục tiêu phía trước cho cuộc "maraton" của cuộc đời bạn?
    Khóc (17–19). Đây là lần đề cập duy nhất về những giọt nước mắt trong một bức thư dành cho niềm vui. Phao-lô khóc thương những người xưng mình là Kitô hữu nhưng chỉ sống để thỏa mãn bản thân. Thay vì mang tâm tình của Đức Kitô, họ suy nghĩ theo kiểu của thế gian, và những người đang ở với chúng ta hôm nay. Thánh Phaolô khóc thương cho những người Kitô hữu, còn bạn, bạn có đang khóc vì điều gì?
    Đang tìm kiếm (20–21). Phao-lô ngước lên và háo hức mong chờ ngày Chúa trở lại. Đức Kitô đã chăm sóc quá khứ của Thánh nhân (c. 13), và Ngài cũng sẽ chăm sóc tương lai của Thánh nhân. Và đối với hiện tại của Phao-lô, sự tự tin của ngài là khi biết rằng “Anh ấy có thể!” (câu 21). Đâu là điều bạn mong chờ trong giai đoạn này: một đối tượng, một cơ hội,... hay Đấng là cùng đích của cuộc đời mỗi người chúng ta?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC