tag:blogger.com,1999:blog-6420342065655174577.post7235578519681953774..comments2024-01-07T19:03:07.157+07:00Comments on Hành hương theo Lời Chúa: THÁNH VỊNH 088Unknownnoreply@blogger.comBlogger1125tag:blogger.com,1999:blog-6420342065655174577.post-89785931172692873112021-01-11T06:59:12.675+07:002021-01-11T06:59:12.675+07:0014) Phần con đây, con kêu lên Ngài, lạy CHÚA,
mới ...14) Phần con đây, con kêu lên Ngài, lạy CHÚA,<br />mới tinh sương đã chờ chực nguyện xin.<br /> (15) Lạy CHÚA, thân con đây, Chúa nỡ nào ruồng rẫy,<br />ẩn mặt đi mà chẳng đoái hoài.<br /> (16) Từ thuở bé, con khổ đã nhiều và luôn ngắc ngoải,<br />Chúa làm con kinh hãi, con hoá ra thẫn thờ.<br /> (17) Bao cơn thịnh nộ, Ngài đổ ngập thân con,<br />bấy nỗi kinh hoàng khiến con rời rã.<br /> (18) Bủa vây con suốt ngày ngần ấy thứ,<br />dồn dập tư bề như nước bao la.<br /><br />Cn với Tv 88 này con cảm thấy biết ơn. Hóa ra nhiều người khổ nhỉ! Con đâu là gì? Nói vậy chứ có phút nào con cảm giác phải đớn đau đến mức như vậy. Với con mọi sự qua mau vì con ko cho phép bản thân suy sụp, lần mà con cảm thấy mình " ngon nhất" là trong lúc khó thoát khỏi suy nghĩ cắm đầu xuống mà con cầm bút viết xuống, phân tích trả lời các câu hỏi: Tôi có Đức tin ko? Ai nắm giữ hạnh phúc của tôi? Tôi được sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình như nào? Tôi có tri thức ko?<br />Tôi có đạo đức, trí tuệ, nghị lực, sức khỏe và bên cạnh tôi có bao nhiêu % người còn yêu thương tôi lúc này. <br /><br />Trả lời xong! Tự nhiên như siêu thoát á, có tất cả thì tại sao ko tự giữ mình mà phụ thuộc ai chi. <br /><br />Nhận ra " vác thập giá mình mà theo ta". Nghe sướng! Tưởng tượng lúc ấy như Chúa hạ xuống như ông bụt trong truyện í, biểu ôm mớ suy nghĩ cảm thấy khổ đó theo anh, anh " hiền lành và khiêm nhường trong lòng" <br />Chu choa giờ nhớ lại phút ấy khi cn bài này vẫn cảm giác " phơ phơ" <br /><br />Tạ ơn Chúa, cảm ơn người. ( Nhiều khi cn cũng muốn viết tiếp nối các câu Tv của riêng mình)<br />Hi hi.Matta Maria Cẩm Túnoreply@blogger.com