tag:blogger.com,1999:blog-6420342065655174577.post8237434930758861551..comments2024-01-07T19:03:07.157+07:00Comments on Hành hương theo Lời Chúa: CHƯƠNG 17 - SÁCH SÁNG THẾ KÝUnknownnoreply@blogger.comBlogger2125tag:blogger.com,1999:blog-6420342065655174577.post-89154702469875681312019-04-02T11:08:47.351+07:002019-04-02T11:08:47.351+07:00"Hãy nhớ lại một kinh nghiệm của bản t..."Hãy nhớ lại một kinh nghiệm của bản thân về cái giá phải trả để tín thác vào con đường của Thiên Chúa và chờ đợi đến thời của Thiên Chúa"<br />Con đã dừng lại thật lâu trước câu hỏi này với tâm tình tạ ơn. Quả thật Thiên Chúa đã không thua lòng quảng đại của con người. Khi mang bầu bạn Simon (đứa con trai thứ 3), con và ông xã đã vô cùng vui mừng vì việc mình sẵn sàng sinh thêm con theo ý muốn của Chúa. Vậy mà Chúa cũng thật hài hước, ngài dường như muốn thử thách xem tụi con thế nào. Cái thai trong bụng dường như không ngày nào cho mẹ nghỉ ngơi, thậm chí bị xuất huyết, dọa sảy suốt nên phải nằm một chỗ. Hơn bao giờ hết, tâm trạng cùa con lúc này cảm nhận rất rõ sự sống quý hóa biết bao, suốt ngày nghe thánh ca và đọc sách các thánh để an ủi mình và thêm lòng cậy trông. Tạm ổn, Chúa thương cho cái thai khỏe dần theo thời gian. Nhưng chưa dừng lại, bước qua tháng thứ 4 của thai kỳ, đi khám bác Sĩ lại bảo "em bé có khả năng bị down rất cao" rồi khuyên gia đình nên suy nghĩ kỹ (ý nói là bỏ cái thai đi). Trời đất trong con như sụp đổ khi nghe tin đó. Con đã khóc thật nhiều và cứ liên tục hỏi " Chúa ơi, tại sao, tại sao? Tại sao Chúa lại để chuyện này xảy ra với con, giờ con phải làm sao đây???".<br />Tạ ơn Chúa, con đã khóc thật nhiều và bình tâm hơn với rất nhiều lời động viên của ông Xã, của nhiều người thương mến.<br />Và hơn hết, qua lời cầu nguyện liên lỉ xin ơn bình an và ơn soi sáng, suốt ngày hát bài "Con vẫn trông cậy Chúa, lòng conn tinn tưởng nơi Ngài..." Con nghe như rất rõ Chúa đang nói với con "sinh con là việc của con, nhưng đứa con như thế nào là việc của Chúa". Con cứ thế ngoan ngoãn làm cho mình vui vẻ, khỏe mạnh việc còn lại hãy tin tưởng vào kế hoạch yêu thương của Chúa.Và rồi, sau chín tháng mười ngày, một bé trai bụ bẫm 4,2 kg đã chào đời <br />Giờ đây, đặt mình trước câu hỏi "Hãy nhớ lại một kinh nghiệm của bản thân về cái giá phải trả để tín thác vào con đường của Thiên Chúa và chờ đợi đến thời của Thiên Chúa? lòng con trào dâng tâm tình tạ ơn vì Chúa đã không thua lòng quả đại của con, càng giúp con xác tín và lòng THÀNH TÍN của Chúa, Ngài sẽ không quên những gì đã hứa với con, Ngài sẽ không bỏ cuộc với những gì Ngài đã khởi sự.<br />Cuộc sống phía trước, mỗi ngày vẫn thật nhiều cam go và thử thách, bản thân con cũng rất yếu đuối và dễ nản lòng. Xin cho con luôn ý thức Chúa là cái phao duy nhất của cuộc đời này. Xin giúp cũng đừng bao giờ buông tay. AmenPhương Liễu Nguyễnhttps://www.blogger.com/profile/13502012747012993694noreply@blogger.comtag:blogger.com,1999:blog-6420342065655174577.post-13543818811843827822011-12-21T10:02:40.435+07:002011-12-21T10:02:40.435+07:00Từ buổi chiều năm ấy, khi Chúa nói với con: "...Từ buổi chiều năm ấy, khi Chúa nói với con: "Hãy để Cha dẫn con vào sâu trong tim Cha", con đã thật sự lên đường, không còn đứng ngoài quan sát hay tham dự "ké" nữa. Đó không phải là một mệnh lệnh, nhưng là một lời "nài xin" tha thiết. Chính vì vậy mà con đã đầu hàng trước tình yêu của Chúa, tuy con là đứa rất sợ những cuộc phiêu lưu, rất sợ những thay đổi đột ngột. Con đã hoàn toàn không có một ý niệm gì về cách Chúa sẽ dẫn con đi, "vào sâu trong tim Cha" có nghĩa là gì. Rồi thì con cũng cứ bước những bước chân chập chững, dò dẫm...."Lạy Chúa, này con đây, con xin đến với Chúa." Hồng ân Chúa nâng những bước e dè của con mà đẩy về phía trước. Khi con mau mắn thối lui, tình yêu Chúa đã giữ con lại, quay những bước chân trở về chốn cũ. Lúc con đi vào ngõ cụt, muốn "đào ngũ", Chúa lại thầm thì "van xin" cho Chúa tiếp tục dẫn con vào trong cung lòng Chúa. Tại sao những gì xảy ra đang huỷ diệt con mà Chúa lại muốn con ở lại? Con đã thật sự sợ hãi và hoang mang....và rồi con lại đầu hàng trước ánh mắt tha thiết Chúa nhìn con. Mỗi sáng, khi con không còn đủ niềm vui để muốn mở mắt thức dậy nữa, Chúa lại âu yếm cúi xuống đánh thức con: "Talitha kum, này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi". Chúa nắm lấy tay con, nâng con lên và cùng đi với con vào một ngày sống mới. Chúa bao dung, kiên nhẫn, nhẹ nhàng, và dịu dàng với con quá! Bình an sâu lắng giữa bao hỗn độn, những phút nghỉ ngơi một mình bên Chúa giữa lúc bận rộn nhất, cảm nhận được sự vỗ về linh thiêng nhất khi khóc bên Chúa......Ngay cả những dằn vặt, đau khổ, tối tăm giữa đêm đen......Những người bạn cùng lao đao, khốn đốn, chia sẻ ngọt bùi với con....Tất cả đều là hồng ân của Chúa, đều nói lên rằng con vẫn là con của Chúa, đều cho con ý thức rằng con chẳng thể làm được gì nếu không có ơn Chúa dìu dắt….<br /><br />Lạy Chúa, bây giờ có lẽ con đã ngộ ra được chút ít rồi. Con biết những nước mắt, những tổn thương “về cái giá phải trả để tín thác vào con đường của Thiên Chúa" là để con được hoán cải hơn và được đi "vào sâu trong tim Cha" hơn . Con không thấy Chúa lạ lẫm xa vời quá tầm tay với của con nữa. Con cũng không còn thấy sợ khi đọc những đoạn Phúc Âm nói về ngày cánh chung nữa. Chúa cũng chẳng còn là một vị thẩm phán nghiêm khắc cứ chiếu theo luật mà làm nữa... Nhưng Chúa chính là người Cha rất nhân từ của con mà con có thể nũng nịu cũng như trút cơn bực tức. Chúa luôn luôn giang rộng đôi tay sẵn sàng chờ đợi con chạy đến để được ôm con vào lòng. Lạy Chúa, con xin chúc tụng và tạ ơn Cha. Xin giúp con sống trọn tình con thảo với Cha trong mọi thăng trầm của cuộc sống con. Con chân thành cầu xin như vậy, lạy Chúa là Cha rất nhân từ của con.talitha kumnoreply@blogger.com