(8)
Châu chấu
1
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy đến với
Pha-ra-ô, vì chính Ta đã làm cho lòng vua ấy và lòng bề tôi
của vua ấy ra nặng nề cứng cỏi, để Ta thực hiện các dấu
lạ này giữa dân,
2 và để ngươi thuật lại cho con cháu ngươi nghe Ta đã giáng hoạ xuống Ai-cập làm sao, và Ta đã thực hiện những dấu lạ nào giữa họ, khiến các ngươi biết Ta đây là Ðức Chúa." 3 Ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến với Pha-ra-ô và nói với vua: "Ðức Chúa, Thiên Chúa của người Híp-ri, phán thế này: cho đến bao giờ ngươi vẫn không chịu hạ mình xuống trước nhan Ta? Hãy thả dân Ta ra, để chúng đi thờ phượng Ta. 4 Nếu ngươi không chịu thả cho dân Ta đi, thì đây ngày mai Ta sẽ cho châu chấu vào lãnh thổ ngươi. 5 Chúng sẽ che kín cả mặt đất, khiến người ta không thể thấy mặt đất nữa. Chúng sẽ ăn sạch những gì còn lại sau khi thoát tai ương, những gì trận mưa đá còn để sót lại cho các ngươi: chúng sẽ ăn sạch mọi cây cối của các ngươi mọc ngoài đồng. 6 Cung điện của ngươi, nhà của mọi bề tôi ngươi, nhà của mọi người Ai-cập sẽ tràn ngập châu chấu; đó là điều mà cha ông ngươi, cũng như cha ông của cha ông ngươi chưa từng thấy từ ngày có họ trên mặt đất cho đến ngày hôm nay." Rồi ông Mô-sê quay gót, ra khỏi cung điện Pha-ra-ô. 7 Bề tôi Pha-ra-ô thưa với vua: "Tên ấy còn gieo hoạ cho chúng ta đến bao giờ nữa đây? Xin bệ hạ thả bọn người ấy ra, để họ đi thờ phượng Ðức Chúa, Thiên Chúa của họ. Bệ hạ chưa biết Ai-cập đang đi tới chỗ diệt vong hay sao?"
2 và để ngươi thuật lại cho con cháu ngươi nghe Ta đã giáng hoạ xuống Ai-cập làm sao, và Ta đã thực hiện những dấu lạ nào giữa họ, khiến các ngươi biết Ta đây là Ðức Chúa." 3 Ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến với Pha-ra-ô và nói với vua: "Ðức Chúa, Thiên Chúa của người Híp-ri, phán thế này: cho đến bao giờ ngươi vẫn không chịu hạ mình xuống trước nhan Ta? Hãy thả dân Ta ra, để chúng đi thờ phượng Ta. 4 Nếu ngươi không chịu thả cho dân Ta đi, thì đây ngày mai Ta sẽ cho châu chấu vào lãnh thổ ngươi. 5 Chúng sẽ che kín cả mặt đất, khiến người ta không thể thấy mặt đất nữa. Chúng sẽ ăn sạch những gì còn lại sau khi thoát tai ương, những gì trận mưa đá còn để sót lại cho các ngươi: chúng sẽ ăn sạch mọi cây cối của các ngươi mọc ngoài đồng. 6 Cung điện của ngươi, nhà của mọi bề tôi ngươi, nhà của mọi người Ai-cập sẽ tràn ngập châu chấu; đó là điều mà cha ông ngươi, cũng như cha ông của cha ông ngươi chưa từng thấy từ ngày có họ trên mặt đất cho đến ngày hôm nay." Rồi ông Mô-sê quay gót, ra khỏi cung điện Pha-ra-ô. 7 Bề tôi Pha-ra-ô thưa với vua: "Tên ấy còn gieo hoạ cho chúng ta đến bao giờ nữa đây? Xin bệ hạ thả bọn người ấy ra, để họ đi thờ phượng Ðức Chúa, Thiên Chúa của họ. Bệ hạ chưa biết Ai-cập đang đi tới chỗ diệt vong hay sao?"
8
Người ta bảo ông Mô-sê và ông A-ha-ron trở lại với
Pha-ra-ô, và vua nói với các ông: "Các ngươi hãy đi
thờ phượng Ðức Chúa, Thiên Chúa của các ngươi. Nhưng ai
sẽ đi?" 9 Ông Mô-sê trả lời: "Chúng tôi
sẽ cùng đi với người trẻ, người già, chúng tôi sẽ
cùng đi với con trai, con gái chúng tôi, với chiên cừu, bò
bê của chúng tôi, bởi vì đối với chúng tôi, đây là
một lễ kính Ðức Chúa." 10 Vua nói với các
ông: "Thì Ðức Chúa cứ việc ở với các ngươi, xem ta
có thả các ngươi và con cái các ngươi đi không! Các ngươi
coi: các ngươi có những ý định xấu xa! 11 Không như
thế được đâu! Bọn đàn ông các ngươi hãy đi mà thờ
phượng Ðức Chúa, vì đó chính là điều các ngươi yêu
cầu." Rồi người ta đuổi các ông đi cho khuất mắt
Pha-ra-ô.
12
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy giơ tay lên trên
đất Ai-cập cho châu chấu kéo đến: chúng sẽ bay lên trên
đất Ai-cập mà ăn sạch cỏ cây trong xứ, tất cả những gì
trận mưa đá còn để sót lại." 13 Ông Mô-sê
giơ gậy lên trên đất Ai-cập, và Ðức Chúa cho một luồng
gió đông thổi vào đất này suốt ngày hôm đó và suốt
đêm; đến sáng, thì gió đông đã đưa châu chấu vào rồi.
14
Châu chấu bay lên trên khắp đất Ai-cập; chúng đậu trên
khắp cả lãnh thổ Ai-cập, đông vô kể. Trước kia chưa bao
giờ có nhiều châu chấu như thế, và sau này cũng chẳng có
như vậy. 15 Chúng che kín cả mặt đất, làm đen nghịt
cả mặt đất. Châu chấu ăn sạch cỏ cây trong xứ và mọi
trái cây mà mưa đá còn để sót lại; không còn một chút
xanh tươi nào trên cây, trên cỏ ngoài đồng, trong khắp đất
Ai-cập.
16
Pha-ra-ô vội triệu ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến và nói:
"Ta đắc tội với Ðức Chúa, Thiên Chúa của các ngươi,
và với các ngươi. 17 Vậy giờ đây, xin xá tội cho
ta lần này nữa thôi, và hãy khẩn nài Ðức Chúa, Thiên
Chúa của các ngươi, ít ra là đẩy xa ta cái tai hoạ chết
người này." 18 Ông Mô-sê ra khỏi cung điện
Pha-ra-ô và khẩn nài Ðức Chúa. 19 Ðức Chúa cho
gió biển nổi lên rất mạnh, cuốn châu chấu đi và đẩy
xuống Biển Sậy; không còn sót một con châu chấu nào trên
toàn lãnh thổ Ai-cập nữa. 20 Nhưng Ðức Chúa làm
cho lòng Pha-ra-ô ra chai đá, và vua không thả cho con cái
Ít-ra-en đi.
(9)
Cảnh tối tăm
21
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy giơ tay lên trời,
cho bóng tối bao trùm đất Ai-cập, bóng tối như sờ thấy
được." 22 Ông Mô-sê giơ tay lên trời, và
bóng tối dày đặc bao trùm cả đất Ai-cập trong ba ngày. 23
Trong ba ngày, người ta không nhìn thấy nhau và không ai rời
chỗ mình được. Nhưng tất cả con cái Ít-ra-en đều có ánh
sáng tại nơi họ ở.
Ông Mô-sê giơ tay lên trời, và bóng tối dày đặc bao trùm cả đất Ai-cập trong ba ngày |
24
Pha-ra-ô triệu ông Mô-sê đến và bảo: "Các ngươi hãy
đi thờ phượng Ðức Chúa; chỉ có chiên cừu, bò dê của
các ngươi phải ở lại, còn trẻ con có thể cùng đi với
các ngươi." 25 Ông Mô-sê nói: "Vậy xin bệ
hạ cấp cho chúng tôi những tế phẩm và của lễ toàn thiêu
để chúng tôi dâng lên Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng tôi. 26
Cả những đàn súc vật của chúng tôi cũng sẽ đi với
chúng tôi, không để sót lại một móng chân nào, vì chúng
tôi phải lấy một số trong những con vật đó mà dùng vào
việc thờ phượng Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng tôi. Chính
chúng tôi cũng không biết phải dâng gì cho Ðức Chúa, bao
lâu chưa đến đó."
27
Nhưng Ðức Chúa làm cho lòng Pha-ra-ô ra chai đá và vua không
chịu thả cho họ đi. 28 Pha-ra-ô nói với ông Mô-sê:
"Ra khỏi đây! Liệu hồn, đừng có đến trước mặt ta
nữa, vì ngày nào ngươi đến trước mặt ta thì ngươi sẽ
phải chết!" 29 Ông Mô-sê đáp: "Ðúng như
bệ hạ nói! Tôi sẽ không bao giờ đến trước mặt bệ hạ
nữa!"
CHIA SẺ
Châu
chấu. Khác với mưa đá, chúng rơi
xuống và chỉ tàn phá mùa màng cách ngẫu nhiên, còn châu chấu biết
tìm kiếm đối tượng cụ thể là các loại cây cối, thường chúng tàn
phá mọi thực vật trên đường chúng đi qua. Với sự can thiệp của Thiên
Chúa, thảm họa châu chấu biến mất một cách nhanh chóng như khi chúng
xuất hiện. Kinh nghiệm về “châu chấu”, cũng giống như những khó khăn xảy
ra trong cuộc sống của chúng ta, tuy vậy chúng cũng có tác dụng đem
đến sự hoán cải. Thường chúng ta có xu hướng chạy trốn khỏi những
khó khăn này, mặc dù qua những khó khăn đó chúng ta có thể nhận ra
sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Phải chăng vì
dựa vào sự khôn ngoan của mình, Pha-ra-ô đã nghi ngờ và không chấp
nhận lời cảnh báo của Thiên Chúa nên tai họa lại tiếp tục xảy ra. Đâu là sự khôn
ngoan cần thiết để chúng ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống?
Cảnh
tối tăm. Bóng tối này khác với những
bóng tối mà họ đã từng biết đến. Tối đến nỗi họ không bước ra
khỏi nơi cư trú. Tuy nhiên, trong khi dân Ai-cập sống trong tối tăm, dân
Is-ra-el lại có ánh sáng. Kinh nghiệm này Tin Mừng Gioan nói về ánh
sáng đã đến thế gian, nhưng thế gian không nhận biết (Ga 3:18-21) vì
chính Đức Kitô là ánh sáng cho trần gian (Ga 1:3-5). Pha-ra-ô vẫn không
chấp nhận mình thua cuộc, ông đưa ra một thỏa hiệp tiếp theo. Khi
chúng ta ở trong bóng tối, chúng ta không thể thấy, nhưng chúng ta vẫn
nghe được, lúc đó trí tưởng tượng có thể làm việc một cách tích
cực và đôi khi gây nên sự hoảng sợ. Hoàn cảnh khó khăn, có làm cho bạn tưởng tượng ra những điều
tồi tệ hơn và quên mất chọn Đức Kitô là ánh sáng soi cho cuộc đời
của bạn ? Ánh sáng của Ngài có rọi vào trong những mảng tối trong
cuộc đời của bạn ?
Thỏa
hiệp. Tất cả những gì Mô-sê muốn là Pha-ra-ô
cho phép ông dẫn đưa dân chúng trong một chuyến đi ba ngày để đến một
nơi họ có thể thờ phượng Thiên Chúa. Thiên Chúa đã tạo nên một sự
khác biệt giữa dân Ngài và người Ai-cập. Ngày hôm nay, Thiên Chúa đã
tạo nên sự khác biệt giữa những người thuộc về Ngài và những người
thuộc về thế gian (2Cr 6:14-18). Thế gian không muốn những người tín
hữu trở nên quá nhiệt thành, vì thế nó đã đưa ra nhiều thỏa hiệp: “tế
lễ ở ngay trong đất này”; “đừng có đi xa quá” (8:24); “đừng có mang
theo con cái” (10:8-11); và “đừng có mang theo tài sản để phục vụ
Thiên Chúa” (10:24-26). Đâu là những
thỏa hiệp trong cuộc sống bạn, làm cho bạn không khác với thế gian
là bao, cho dù bạn đã thuộc về Thiên Chúa ?
Bài Phúc Âm của ngày thứ sáu hôm nay và những trình thuật của những ngày đã qua nói với con về sự thật và những phản ứng khác nhau của mỗi người trước sự thật.
Trả lờiXóaNói sự thật:
Ông Gioan Tẩy Giả đã can đảm nói lên sự thật và sẵn sàng đón nhận cái chết vì sự chọn lựa của mình. Mô-sê cũng kiên trì nói lên đòi hỏi của Thiên Chúa và bị đe doạ sẽ phải chết. Sự thật của Gioan Tẩy Giả cũng như sự thật của Mô-sê là sự thật của Thiên Chúa, là chính Thiên Chúa. Các ông đã chọn Thiên Chúa hơn là bảo vệ mạng sống của mình. Có bao nhiêu lần con chọn nói sự thật dù biết rằng con sẽ bị áp lực nặng nề hơn? Có bao nhiêu lần con dám từ bỏ những quyền lợi tốt vì quyết tâm không khai gian dối? Chúa ơi, sự thật là không phải lúc nào con cũng làm được những gì con biết và con muốn.
Nói lên sự thật là một việc phải làm, nhưng nếu con nói sự thật mà thiếu lòng bác ái thì con lại gây nên những đổ vỡ trầm trọng hơn. Con nhận thấy rằng sống trong sự thật phải đi cùng với sống trong bao dung, thì khi ấy đời sống con mới có một sự khác biệt.
Đón nhận sự thật:
Vua Hê-rô-đê công nhận Gioan Tẩy Giả là người công chính, thích nghe những điều Gioan nói. Lòng ông phân vân trước những lời nói của Gioan, nhưng rất tiếc vua Hê-rô-đê đã không biết dùng sự phân vân đó để đi sâu vào nội tâm mình mà hoán cải.
Pha-ra-ô cũng vậy. Sau những tai ương đầu tiên, ông cũng nhận thấy rằng Thiên Chúa là Đấng uy quyền hơn cả ông nữa. Nhưng tiếc rằng sự cao ngạo đã khiến ông không đón nhận sự thật ấy.
Các phù thuỷ đã sớm nhận ra "ngón tay của Thiên Chúa", đã chấp nhận mình "không đứng nổi" trước Thiên Chúa, và không còn dám đọ sức với Thiên Chúa nữa.
Các bề tôi của Pha-ra-ô cũng nhận thấy sự thật là "Ai-cập đang đi tới chỗ diệt vong" qua việc chống lại Thiên Chúa.
Con thấy muốn biết đón nhận sự thật, con cần phải dựa vào ơn Chúa thì con mới đủ khiêm nhường chân thành để chấp nhận những điều tốt xấu, những buồn vui, cay đắng ngọt bùi... thật sự của vần đề mà con đang muốn trốn tránh. Ơn Chúa cũng giúp con biết nhìn sâu hơn vào lòng mình để tìm nguyên nhân thật sự đã thúc đẩy con khi nói lên sự thật cách thiếu bác ái, chẳng phải vì đó là sự thật hay là vì muốn xây dựng, nhưng ẩn sâu là vì muốn được thấy mình xứng đáng hơn người khác thôi.
Chúa ơi, nếu con không ý thức, thì sự giả dối sẽ tinh vi len lỏi vào tâm hồn con, như những con châu chấu tàn phá những ân tình mà Chúa đã để lại trong con, sẽ "che kín" và "làm đen nghịt" cả lương tâm con. Khi ấy, "bóng tối dày đặc bao trùm" lấy con khiến con "không nhìn thấy" được đâu là sự khác biệt giữa cái hoàn hảo của Chúa và cái tốt đẹp của con. Nếu con cứ sống nhập nhằng như vậy thì con "không khác với thế gian là bao, cho dù con đã thuộc về Thiên Chúa." Lạy Chúa, xin thương giúp con biết nhạy bén với những phân vân, những giằng co trong tâm hồn để nhận ra những gì Chúa muốn con thay đổi. Xin thương giúp con biết khiêm hạ lắng đọng trước mọi ồn ào của cõi lòng để nghe được tiếng thầm thì yêu thương của Đấng là Sự Thật và là Sự Sáng sẽ hướng dẫn đời con. Con chân thành cầu xin như vậy, lạy Chúa là Cha rất nhân từ của con.