1
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy nói với A-ha-ron:
Anh hãy cầm gậy giơ tay trên sông ngòi và hồ ao, làm cho
ếch nhái ngoi lên trên đất Ai-cập." 2 Ông A-ha-ron
giơ tay trên mặt nước của Ai-cập và ếch nhái ngoi lên, lan
tràn khắp đất Ai-cập.
3 Các phù thủy dùng phù phép của mình cũng làm được như thế: họ làm cho ếch nhái ngoi lên trên đất Ai-cập.
4 Pha-ra-ô mới triệu ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến và bảo: "Hãy cầu xin Ðức Chúa đuổi ếch nhái đi xa ta và dân ta, rồi ta sẽ thả dân ra để chúng đi tế lễ Ðức Chúa." 5 Ông Mô-sê thưa với Pha-ra-ô: "Xin cho tôi được hân hạnh biết khi nào tôi phải cầu xin cho bệ hạ, cho bề tôi và dân của bệ hạ, để ếch nhái rời khỏi bệ hạ và cung điện, mà chỉ còn ở lại trong sông Nin." 6 Vua trả lời: "Ngày mai." Ông Mô-sê nói: "Sẽ xảy ra như lời bệ hạ xin, để bệ hạ biết là chẳng có ai bằng Ðức Chúa, Thiên Chúa của chúng tôi. 7 Ếch nhái sẽ đi xa bệ hạ và cung điện, xa bề tôi và dân của bệ hạ, và sẽ chỉ còn ở lại trong sông Nin." 8 Ông Mô-sê và ông A-ha-ron ra khỏi cung điện vua Pha-ra-ô. Ông Mô-sê kêu lên Ðức Chúa về nạn ếch nhái Người đã gây ra để hại Pha-ra-ô. 9 Ðức Chúa đã làm như lời ông Mô-sê xin, và ếch nhái chết trong nhà, ngoài sân và ngoài đồng. 10 Người ta thu lại từng đống và cả xứ nặc mùi hôi thối. 11 Thấy tạm yên, lòng Pha-ra-ô lại ra nặng nề cứng cỏi, vua không nghe lời các ông, như Ðức Chúa đã nói trước.
3 Các phù thủy dùng phù phép của mình cũng làm được như thế: họ làm cho ếch nhái ngoi lên trên đất Ai-cập.
ếch nhái ngoi lên, lan tràn khắp đất Ai-cập |
4 Pha-ra-ô mới triệu ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến và bảo: "Hãy cầu xin Ðức Chúa đuổi ếch nhái đi xa ta và dân ta, rồi ta sẽ thả dân ra để chúng đi tế lễ Ðức Chúa." 5 Ông Mô-sê thưa với Pha-ra-ô: "Xin cho tôi được hân hạnh biết khi nào tôi phải cầu xin cho bệ hạ, cho bề tôi và dân của bệ hạ, để ếch nhái rời khỏi bệ hạ và cung điện, mà chỉ còn ở lại trong sông Nin." 6 Vua trả lời: "Ngày mai." Ông Mô-sê nói: "Sẽ xảy ra như lời bệ hạ xin, để bệ hạ biết là chẳng có ai bằng Ðức Chúa, Thiên Chúa của chúng tôi. 7 Ếch nhái sẽ đi xa bệ hạ và cung điện, xa bề tôi và dân của bệ hạ, và sẽ chỉ còn ở lại trong sông Nin." 8 Ông Mô-sê và ông A-ha-ron ra khỏi cung điện vua Pha-ra-ô. Ông Mô-sê kêu lên Ðức Chúa về nạn ếch nhái Người đã gây ra để hại Pha-ra-ô. 9 Ðức Chúa đã làm như lời ông Mô-sê xin, và ếch nhái chết trong nhà, ngoài sân và ngoài đồng. 10 Người ta thu lại từng đống và cả xứ nặc mùi hôi thối. 11 Thấy tạm yên, lòng Pha-ra-ô lại ra nặng nề cứng cỏi, vua không nghe lời các ông, như Ðức Chúa đã nói trước.
(3)
Muỗi
12
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy nói với A-ha-ron:
Anh hãy giơ gậy lên, rồi đập xuống bụi dưới đất cho nó
biến thành muỗi trong khắp đất Ai-cập." 13 Hai
ông đã làm như thế: ông A-ha-ron giơ tay cầm gậy lên, rồi
đập xuống bụi dưới đất; liền có muỗi trên thân thể
người ta và thú vật; tất cả bụi dưới đất biến thành
muỗi trong khắp đất Ai-cập. 14 Các phù thủy dùng
phù phép của mình cũng làm như thế để bắt muỗi phải ra
khỏi đất Ai-cập, nhưng không được. Muỗi cứ ở lại trên
thân thể người ta và thú vật. 15 Các phù thủy
thưa với Pha-ra-ô: "Ðó là ngón tay của Thiên Chúa!"
Nhưng lòng Pha-ra-ô vẫn chai đá và vua không nghe hai ông, như
Ðức Chúa đã nói trước.
(4)
Ruồi nhặng
16
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Sáng mai, hãy dậy
sớm và đến đứng trước mặt Pha-ra-ô; này vua ấy sẽ ra
mé nước. Ngươi sẽ nói với vua: Ðức Chúa phán thế này:
Hãy thả dân Ta ra, để chúng đi thờ phượng Ta. 17
Nếu ngươi không thả cho dân Ta đi, thì này Ta sẽ thả ruồi
nhặng xuống trên ngươi và bề tôi ngươi, trên dân và cung
điện của ngươi. Nhà cửa Ai-cập sẽ đầy ruồi nhặng, ngay
cả đất đai nơi chúng ở cũng thế. 18 Nhưng trong
ngày ấy, Ta sẽ chừa ra đất Gô-sen là nơi dân Ta đang ở,
để nơi đó không có ruồi nhặng, và để ngươi biết rằng
Ta là Ðức Chúa, Ta ngự giữa đất này. 19 Ta sẽ
phân biệt dân của Ta với dân của ngươi, nội ngày mai sẽ
có dấu lạ đó." 20 Và Ðức Chúa đã làm như
thế: một đám ruồi nhặng đen nghịt kéo vào cung điện
Pha-ra-ô, vào nhà cửa bề tôi của vua và toàn cõi đất Ai-cập;
cả đất ấy bị ruồi nhặng tàn phá.
Muỗi, ruồi nhặng trong khắp đất Ai-cập |
21
Pha-ra-ô liền triệu ông Mô-sê và ông A-ha-ron đến và bảo:
"Các ngươi cứ việc đi tế lễ Thiên Chúa của các
ngươi ngay trong đất này!" 22 Ông Mô-sê trả
lời: "Không nên làm như thế: những gì chúng tôi tế
dâng Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng tôi, đều ghê tởm đối
với người Ai-cập. Vậy nếu chúng tôi tế dâng trước mắt
người Ai-cập những gì là ghê tởm trước mắt họ, thì
làm sao họ lại không ném đá chúng tôi được? 23
Chúng tôi sẽ đi ba ngày đường để vào sa mạc tế lễ
Ðức Chúa là Thiên Chúa của chúng tôi, như Người phán
với chúng tôi." 24 Pha-ra-ô nói: "Ta, ta sẽ
thả các ngươi ra, để các ngươi đi tế lễ Ðức Chúa là
Thiên Chúa của các ngươi, trong sa mạc; chỉ có điều là
không được đi xa quá. Các ngươi hãy cầu cho ta." 25
Ông Mô-sê thưa: "Khi ra khỏi nơi đây, tôi sẽ cầu Ðức
Chúa. Ngày mai, ruồi nhặng sẽ rời khỏi bệ hạ, khỏi bề
tôi và dân của bệ hạ. Có điều là xin bệ hạ đừng
phỉnh gạt hoài, không chịu thả dân ra để họ đi tế lễ
Ðức Chúa." 26 Ông Mô-sê ra khỏi cung điện
Pha-ra-ô và khẩn cầu Ðức Chúa. 27 Ðức Chúa đã
làm theo lời ông Mô-sê xin: Người khiến ruồi nhặng rời
khỏi Pha-ra-ô, khỏi bề tôi và dân của vua, không sót lại
con nào. 28 Nhưng cả lần này nữa, lòng Pha-ra-ô vẫn
nặng nề cứng cỏi; vua không thả cho dân đi.
CHIA SẺ
Ếch
nhái. Vị nữ thần mang đầu con ếch là
biểu tượng của sự phì nhiêu. Một trong những điều hết sức lạ lùng trong trình thuật này đó là Pha-ra-ô có thể quyết định để thảm họa này ngưng lại bất kỳ lúc nào nếu ông muốn chọn lựa điều đó, nhưng ông đã nói để đến “ngày mai”. Tại sao ông lại chọn để đến ngày mai, khi mà
thảm họa có thể chấm dứt ngay tức thời ? Có thể ông không tin rằng
Thiên Chúa của Ít-ra-en thực sự gây nên thảm họa này. Cũng có thể ông nghĩ
thảm họa này là một hiện tượng bình thường bị tác động bởi những yếu
tố tự nhiên và như thế ông muốn có thêm một đêm nữa để xem tình
hình có cải thiện được chút nào không cho dù Thiên Chúa của Mô-sê
không hề can thiệp vào. Vì không tin, Pha-ra-ô đã ở thêm một đêm nữa
trong thảm họa. Thái độ của Pha-ra-ô có vẻ chẳng khôn ngoan chút nào,
nhưng chúng ta cũng có cùng một cách hành xử như vậy bởi vì thái
độ không tin của mình (Cv 17:30-31).
Đâu là nguyên nhân làm bạn muốn giữ đến
“ngày hôm sau” thảm họa “ếch nhái” trong cuộc đời của bạn thay vì để
Chúa giải quyết tức thời ?
Muỗi.
Qua thảm họa này, các thầy phù
thủy của Pha-ra-ô đã nhận ra "ngón tay của Thiên Chúa". Ngón tay Thiên
Chúa luôn thách đố những yếu đuối nơi con người chúng ta và mời gọi
chúng ta đối diện với chính tội lỗi của bản thân, Mười Điều Răn đã
được viết bởi “ngón tay của Thiên Chúa” (Xh 31:18). Chúng ta còn thấy “ngón
tay của Thiên Chúa” viết trên đất trong trình thuật người phụ nữ
ngoại tình, Đức Giêsu cúi xuống viết trên đất và rồi Ngài thách đố
lương tâm của những người đang hiện diện trong đám đông : ai sạch tội
thì ném viên đá đầu tiên vào người phụ nữ (Ga 8:6-10). Qua những biến cố nào trong cuộc đời
bạn đã giúp bạn nhận ra “ngón tay của Thiên Chúa”, và chúng có làm
cho cuộc sống của bạn thay đổi ?
Ruồi
nhặng. Đó là biểu tượng của sự sống vĩnh
hằng, nhưng ở đây Thiên Chúa biến chúng thành một tại họa không thể
chịu đựng được. Thiên Chúa cho thấy rõ tai họa này chỉ ảnh hưởng
trên những người Ai-cập, còn Ít-ra-en thì không bị ảnh hưởng vì họ là
dân tộc được Ngài tuyển chọn. Tai họa này cũng minh chứng rằng Thiên
Chúa đã đặt để một sự khác biệt giữa những người Do thái và những
người Ai-cập (8:19). Ngay tại Ai-cập họ đã được tách riêng ra, Gô-sen nằm
trong lãnh thổ Ai-cập, nhưng theo chiều kích thiêng liêng, nó không thuộc
về Ai-cập. Chúng ta đang sống trong thế gian nhưng chúng ta cũng không
thuộc về thế gian này (Ga 17:14). Đâu
là địa điểm bạn đang đặt đôi chân của mình trong thế giới này, liệu
nó có phải là một nơi tách biệt với những gì thuộc về thế gian ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC