Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

CHƯƠNG 02 - SÁCH THỦ LÃNH


Thần sứ của Ðức Chúa cho Ít-ra-en biết trước những điều bất hạnh
1 Thần sứ của Ðức Chúa từ Ghin-gan lên Bô-khim và nói: "Ta đã đưa các ngươi lên từ Ai-cập và dẫn vào đất Ta đã thề ban cho tổ tiên các ngươi.
Ta đã phán: Chẳng bao giờ Ta phá huỷ Giao Ước của Ta với các ngươi. 2 Còn các ngươi thì không được kết ước với dân cư trong xứ này; phải triệt hạ các bàn thờ của chúng. Nhưng các ngươi đã không nghe lời Ta. Các ngươi đã làm gì thế? 3 Vậy Ta bảo: Ta sẽ không đuổi chúng cho khuất mắt các ngươi, và chúng sẽ sống kè kè bên các ngươi; các thần của chúng sẽ là cạm bẫy cho các ngươi." 4 Khi thần sứ của Ðức Chúa nói những lời ấy cho toàn thể con cái Ít-ra-en, thì dân oà lên khóc. 5 Thế là người ta đặt tên cho nơi ấy là Bô-khim và họ đã tế lễ kính Ðức Chúa tại đó.


Sứ thần Thiên Chúa cho Ít-ra-en biết trước những điều bất hạnh

Lời Dẫn Thứ Hai
Nhận Ðịnh Tổng Quát Về Thời Các Thủ Lãnh
Cuối đời ông Giô-suê
6 Bấy giờ ông Giô-suê giải tán dân chúng, và con cái Ít-ra-en ai nấy về nơi mình đã trúng thăm làm gia nghiệp, để chiếm hữu đất đai. 7 Dân đã phục vụ Ðức Chúa suốt thời ông Giô-suê và suốt thời các kỳ mục là những người sống lâu sau ông Giô-suê, và đã chứng kiến tất cả những công cuộc vĩ đại Ðức Chúa đã thực hiện cho Ít-ra-en. 8 Ông Giô-suê, con ông Nun, tôi trung của Ðức Chúa, từ trần, thọ một trăm mười tuổi. 9 Người ta chôn cất ông tại thửa đất ông đã nhận được làm gia nghiệp ở Tim-nát Khe-rét trong vùng núi Ép-ra-im, phía bắc núi Ga-át. 10 Khi đến lượt cả thế hệ ấy về sum họp với tổ tiên mình, thì xuất hiện một thế hệ kế tiếp không hề biết Ðức Chúa và những công cuộc Người đã thực hiện cho Ít-ra-en.
Ý nghĩa tôn giáo thời các thủ lãnh
11 Con cái Ít-ra-en đã làm điều dữ trái mắt Ðức Chúa, và đã làm tôi các thần Ba-an. 12 Họ đã lìa bỏ Ðức Chúa, Thiên Chúa của tổ tiên, Ðấng đã đưa họ ra khỏi đất Ai-cập, và họ đã đi theo các thần ngoại lai trong số các thần của các dân chung quanh. Họ sụp lạy các thần ấy và chọc giận Ðức Chúa. 13 Họ đã lìa bỏ Ðức Chúa để làm tôi thần Ba-an và các nữ thần Át-tô-rét. 14 Ðức Chúa nổi cơn thịnh nộ với Ít-ra-en và đã trao họ vào tay quân cướp cho chúng tha hồ bóc lột; Người đã trao họ vào tay kẻ thù chung quanh, nên họ không thể đương đầu nổi với kẻ thù. 15 Cứ mỗi lần họ xuất trận là tay Ðức Chúa giáng hoạ trên họ, như Ðức Chúa đã phán và thề với họ. Họ lâm cảnh khốn cùng.
16 Bấy giờ Ðức Chúa cho xuất hiện các thủ lãnh để giải thoát họ khỏi tay những kẻ cướp phá họ. 17 Nhưng rồi các thủ lãnh của họ, họ cũng chẳng nghe mà cứ đàng điếm với các thần ngoại lai và sụp lạy các thần đó. Họ vội từ bỏ con đường cha ông họ đã đi, là tuân giữ mệnh lệnh của Ðức Chúa; họ đã không noi gương các ngài. 18 Khi Ðức Chúa cho xuất hiện các thủ lãnh để giúp họ, thì Ðức Chúa ở với vị thủ lãnh và Người cứu họ khỏi tay quân thù bao lâu vị thủ lãnh còn sống, vì Ðức Chúa động lòng trắc ẩn trước những tiếng than khóc của họ, khi họ bị đàn áp và ức hiếp. 19 Nhưng sau khi vị thủ lãnh qua đời thì họ lại ra hư đốn hơn cả cha ông họ. Họ chạy theo các thần ngoại lai để làm tôi và sụp lạy chúng, chứ không từ bỏ những hành vi và đường lối ngoan cố của họ.
Lý do tồn tại của chư dân
20 Ðức Chúa nổi cơn thịnh nộ với Ít-ra-en; Người phán: "Vì lũ dân này đã vi phạm giao ước Ta đã truyền cho cha ông chúng phải giữ, và chúng đã không nghe tiếng Ta, 21 nên trong số các dân mà Giô-suê còn để lại khi từ trần, Ta cũng sẽ không đuổi một dân nào cho khuất mắt chúng. 22 Ta sẽ dùng các dân ấy để thử thách Ít-ra-en, xem chúng có tuân giữ đường lối Ðức Chúa như cha ông chúng đã tuân giữ hay không. 23 Vậy Ðức Chúa đã để cho các dân ấy tiếp tục tồn tại mà không vội trục xuất chúng, cũng chẳng trao chúng vào tay ông Giô-suê.

CHIA SẺ
 
Cơ hội để lập lại việc dâng hiến (1-6). Chính tại Ghin-gan mà Ít-ra-en lần đầu tiên tập trung sau khi vượt qua sông Gio-đan (Gs 4:19), và nơi đó họ “trượt khỏi” đời sống cũ (Gs 5). Nhưng tất cả những gì họ làm vào lúc này là khóc lóc, và những giọt nước mắt của họ không phải là một dấu chỉ cho thấy hoán cải thật sự. Đó chỉ là một kinh nghiệm cảm xúc qua đi mà chẳng đem đến sự thay đổi thực sự trong lòng họ.
Cơ hội để huấn luyện (7-10). Thế hệ trước đã thất bại trong việc dạy cho thế hệ sau về chân lý của Thiên Chúa như Mô-sê đã truyền cho họ (Đnl 6:1-9). Thật là tồi tệ khi họ đã quên Giô-suê, vị lãnh đạo vĩ đại thứ hai, nhưng làm thế nào họ lại có thể quên Thiên Chúa ? Bạn sẽ thấy lời giải thích ở sách Đệ nhị luật chương 8.
Cơ hội để làm chứng (11-23). Các nước trong vùng đất Ca-na-an đã ở trong tình trạng nô lệ kinh hoàng của thiếu hiểu biết, sùng bái ngẫu tượng, vô luân, và tha thiết trong vô vọng để biết được Thiên Chúa đích thực của Ít-ra-en. Nhưng thay vì rọi sáng (Is 49:6), những người Do thái lại cúi rạp để bắt chước và tham gia vào tội lỗi với những người lân cận của họ. Thật là một cơ hội đáng tiếc mà những người Ít-ra-en đã đánh mất và một cái giá đắt mà họ phải trả !
Đây là một trong những chương buồn nhất của Kinh Thánh, Ít-ra-en đầu tiên sao nhãng, rồi bỏ bê tương quan với Thiên Chúa. Dù họ hành xử như vậy, Thiên Chúa vẫn trung thành với họ và sẵn sàng ra tay giúp đỡ khi họ kêu cầu Ngài. Đâu là những cơ hội được trao cho bạn nhưng bạn đã đánh mất, đặc biệt cơ hội để làm chứng về tương quan của bạn với Thiên Chúa, Đấng bạn tôn thờ ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC