Các
người chỉ huy Phi-li-tinh cho ông Ða-vít về
1
Người Phi-li-tinh tập họp toàn thể quân đội tại A-phếch,
còn người Ít-ra-en thì đóng trại tại suối nước ở
Gít-rơ-en. 2 Các vương hầu người Phi-li-tinh dẫn đầu các
đoàn một trăm, một ngàn quân đi diễu hành; ông Ða-vít và
người của ông diễu hành sau cùng với vua A-khít. 3 Các
người chỉ huy Phi-li-tinh hỏi: "Bọn Híp-ri kia là gì vậy?" Vua
A-khít nói với các người chỉ huy Phi-li-tinh: "Ðó
là Ða-vít, tôi tớ ông Sa-un, vua Ít-ra-en, chứ ai! Hắn ở
với tôi từ một hai năm nay, và tôi không thấy nơi hắn
điều gì đáng trách, từ ngày hắn về đầu hàng tôi cho
đến hôm nay." 4 Các người chỉ huy Phi-li-tinh nổi giận
với vua và nói: "Ông hãy cho người ấy về, nó hãy
về nơi ông đã chỉ định cho nó. Nó không được cùng với
chúng ta xuống giao chiến, kẻo nó trở nên địch thủ của
chúng ta trong chiến trận. Nó sẽ dùng gì mà lấy lòng chúa
thượng nó, nếu không phải là dùng đầu của những
người này? 5 Tên này chẳng phải là Ða-vít mà người ta
đã múa nhảy hát mừng rằng:
"Vua
Sa-un hạ được hàng ngàn,
ông
Ða-vít hàng vạn"?"
6
Vua A-khít gọi ông Ða-vít lại và nói với ông: "Có
Ðức Chúa hằng sống, ông là người ngay thẳng. Tôi lấy
làm vui thấy ông cùng với tôi ra vào chiến đấu, vì tôi
không thấy điều gì xấu nơi ông, từ ngày ông đến với
tôi cho đến ngày hôm nay. Nhưng ông không được lòng các
vương hầu. 7 Vậy ông hãy về và ra đi bình an. Ông đừng
làm điều gì phật lòng các vương hầu người Phi-li-tinh."
8
Ông Ða-vít nói với vua: "Tôi đã làm gì? Từ ngày tôi
phục vụ ngài cho đến hôm nay ngài đã thấy điều gì đáng
trách nơi tôi tớ ngài, khiến tôi không thể đến giao chiến
với các kẻ thù của đức vua là chúa thượng tôi?" 9
Vua A-khít trả lời ông Ða-vít: "Tôi biết ông đẹp lòng
tôi như một sứ giả của Thiên Chúa. Có điều là các
người chỉ huy Phi-li-tinh đã nói: "Nó không được cùng
với chúng ta lên giao chiến. 10 Vậy sáng mai ông hãy dậy
sớm, cũng như các tôi tớ của chủ ông đã đến với
ông. Các ông hãy dậy sớm, và khi trời sáng, hãy ra đi."
11
Ông Ða-vít dậy sớm cùng với người của ông, để ra đi
ngay từ sáng sớm và trở về đất Phi-li-tinh. Còn người
Phi-li-tinh thì lên Gít-rơ-en.
CHIA SẺ
Đa-vít đã bị loại ra ngoài, nhưng Thiên Chúa, Đấng giàu lòng thương xót đã gìn giữ ông. Điều này đem đến cho chúng ta nhiều động viên, khi chúng ta phạm tội, nhưng điều đó không phải để chúng ta dùng mà biện minh cho tội mình phạm.
Nhà vua chẳng bao giờ khám phá
xem điều gì đang diễn ra, vì thế Đa-vít phải là một diễn viên có
tài. Tuy nhiên, liệu điều đó có giá trị gì khi đạt được thành công
bằng sự gian dối ? Sự giả hình và dối trá đã hủy hoại vua Sa-un.
Đức Chúa đã dùng bài hát đã
từng gây nên rắc rối giữa Đa-vít với Sa-un (1Sm 18:7-9) để đưa ông ra
khỏi rắc rối với người Phi-li-tinh. Sa-un không phải là kẻ thù của
Đa-vít, và Đa-vít không muốn gặp ông trên chiến trường, cũng như đánh
nhau chống lại dân tộc mình. Nhưng khi bạn kết thân với kẻ thù, bạn
tạo ra những khó khăn. Hãy tạ ơn vì Thánh vịnh 103:10-14.
Đa-vít
rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan. Nếu ông thực sự chiến đấu
cho vua A-khít, ông sẽ chống lại chính dân tộc mình. Giả như Đa-vít
không chiến đấu cùng với quân Phi-li-tinh, ông phải chống lại họ, và
với sáu trăm quân liệu ông có thể làm được gì ? Đôi khi những quyết
định của chúng ta có thể khờ dại đến độ Thiên Chúa phải gửi đến
cho chúng ta chính kẻ thù của ta để vực chúng ta đứng lên và giữ
chúng ta khỏi rơi vào những rắc rối. Bạn học được bài học gì qua
câu chuyện của Đa-vít trong chương 29 này ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC