Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

CHƯƠNG 17 - SÁCH SA-MU-EN 2

Ông Khu-sai làm hỏng kế hoạch của A-khi-thô-phen
1 A-khi-thô-phen nói với Áp-sa-lôm: "Xin để tôi tuyển mười hai ngàn người, tôi sẽ lên đường đuổi theo Ða-vít ngay đêm nay.
2 Tôi sẽ đến tấn công ông ấy, trong lúc ông ấy kiệt sức, tay chân rụng rời, tôi sẽ làm cho ông khiếp sợ, toàn dân theo ông sẽ bỏ trốn, và tôi sẽ hạ một mình nhà vua. 3 Tôi sẽ đưa toàn dân về với ngài. Hạ được người mà ngài đang tìm thì cũng như làm cho mọi người trở về: toàn dân sẽ được bình an." 4 Áp-sa-lôm và toàn thể các kỳ mục Ít-ra-en thấy lời đó là phải.
5 Nhưng Áp-sa-lôm nói: "Hãy mời cả ông Khu-sai, người Ác-ki, để chúng ta cũng nghe cả ông ấy nữa, xem ông nói gì." 6 Ông Khu-sai đến gặp Áp-sa-lôm. Áp-sa-lôm nói với ông rằng: "Ông A-khi-thô-phen đã nói như vậy. Chúng ta có nên làm điều ông ấy nói không? Nếu không thì chính ông nói đi." 7 Ông Khu-sai nói với Áp-sa-lôm: "Lần này lời bàn ông A-khi-thô-phen đưa ra không hay." 8 Rồi ông Khu-sai nói: "Ngài biết rằng cha ngài và người của ông là những dũng sĩ và họ cay đắng trong tâm hồn như gấu mẹ mất con ngoài đồng. Cha ngài là một chiến binh, ông sẽ không nghỉ đêm với dân. 9 Bây giờ chắc ông đang ẩn núp trong một hầm hố hay một nơi nào đó. Nếu ngay từ đầu có những người phe ta ngã gục, chắc chắn có người sẽ nghe biết và sẽ nói: "Dân theo Áp-sa-lôm đã bị bại! 10 Bấy giờ cả người can đảm, có gan như gan sư tử, cũng sẽ nản lòng, vì toàn thể Ít-ra-en biết rằng cha ngài là một dũng sĩ và những kẻ theo ông là người can đảm. 11 Vậy tôi xin bàn thế này: toàn thể Ít-ra-en, từ Ðan tới Bơ-e Se-va sẽ tập trung về với ngài, đông như cát ngoài bãi biển, và ngài sẽ đích thân đi đánh trận. 12 Chúng ta sẽ đến đánh ông tại bất cứ nơi nào ông đang ở, chúng ta sẽ đậu trên ông như sương rơi trên đất đai, và ông cũng như những người theo ông sẽ không còn sót lại một ai. 13 Nếu ông tập trung vào một thành, toàn thể Ít-ra-en sẽ đem dây thừng đến thành đó và chúng ta sẽ lôi thành ấy xuống thung lũng, đến nỗi không còn tìm thấy ở đó một hòn sỏi." 14 Áp-sa-lôm và tất cả các người Ít-ra-en nói: "Lời bàn của ông Khu-sai, người Ác-ki, hay hơn lời bàn của ông A-khi-thô-phen." Thật vậy, Ðức Chúa đã quyết định phá lời bàn hay của A-khi-thô-phen, để đem tai hoạ đến cho Áp-sa-lôm.

 Ông Khu-sai làm hỏng kế hoạch của A-khi-thô-phen
15 Ông Khu-sai nói với các tư tế Xa-đốc và Ép-gia-tha: "A-khi-thô-phen đã bàn thế này thế này với Áp-sa-lôm và các kỳ mục Ít-ra-en; còn tôi, tôi đã bàn thế kia thế kia. 16 Bây giờ các ông hãy mau sai người đi báo tin cho vua Ða-vít rằng: "Xin đức vua đừng dừng lại đêm nay tại các vùng đất hoang trong sa mạc, nhưng ngài phải đi qua ngay, kẻo đức vua và toàn dân theo người sẽ bị tiêu diệt"."
 Ðược tin báo, vua Ða-vít qua sông Gio-đan.
17 Giô-na-than và A-khi-ma-át đứng sẵn ở Ên Rô-ghên. Một nữ tỳ đi báo tin cho họ, rồi họ đi báo tin cho vua Ða-vít, họ không vào thành, vì không được để người ta nhìn thấy. 18 Nhưng một thanh niên thấy họ và báo cho Áp-sa-lôm. Cả hai vội vàng đi và đến nhà một người ở Ba-khu-rim, người này có một cái giếng trong sân. Họ xuống đó. 19 Vợ người ấy lấy tấm bố, trải ra trên miệng giếng rồi rải hạt lên trên. Chẳng ai hay biết gì.
20 Các tôi tớ Áp-sa-lôm vào nhà bà ấy và hỏi: "A-khi-ma-át và Giô-na-than đâu?" Bà trả lời chúng: "Họ đã đi qua sông." Chúng tìm nhưng không thấy, nên trở về Giê-ru-sa-lem. 21 Sau khi chúng đi rồi, thì hai người lên khỏi giếng và đi báo tin cho vua Ða-vít. Họ nói với vua Ða-vít: "Xin các ngài lên đường và mau mau qua sông, bởi vì A-khi-thô-phen đã bàn thế này để hại các ngài." 22 Vua Ða-vít và tất cả quân binh theo vua đã lên đường qua sông Gio-đan. Khi trời sáng, mọi người đã qua sông, không sót một ai.
23 A-khi-thô-phen thấy người ta không làm theo lời bàn của mình thì thắng lừa, lên đường đi về nhà, trong thành mình. Y thu xếp việc nhà, rồi thắt cổ tự tử. Y được chôn cất trong phần mộ của cha y.
 Áp-sa-lôm qua sông Gio-đan. Vua Ða-vít tại Ma-kha-na-gim.
24 Vua Ða-vít đến Ma-kha-na-gim, trong khi Áp-sa-lôm và toàn thể người Ít-ra-en cùng với y qua sông Gio-đan. 25 Áp-sa-lôm đã đặt A-ma-xa chỉ huy quân đội thay ông Giô-áp. A-ma-xa là con trai một người đàn ông tên là Gít-ra, người Ít-ra-en; người này đã đi lại với bà A-vi-ga-gin là con gái ông Na-khát và là chị em với bà Xơ-ru-gia, mẹ ông Giô-áp. 26 Ít-ra-en và Áp-sa-lôm đóng trại ở đất Ga-la-át.
27 Khi vua Ða-vít đến Ma-kha-na-gim, thì ông Sô-vi con ông Na-khát, từ thành Ráp-ba của con cái Am-mon, ông Ma-khia con ông Am-mi-ên, từ Lô Ðơ-va, và ông Bác-di-lai người Ga-la-át, từ Rốc-lim, 28 đem giường, chậu, bát đĩa, lúa mì, lúa mạch, bột, gié lúa rang, đậu tằm, đậu nâu, 29 mật ong, sữa chua, chiên dê và bê sữa, đến dâng cho vua Ða-vít và dân ở với vua, vì họ nói: "Dân đói, mệt lả và khát trong sa mạc."
CHIA SẺ

Khu-sai là một bậc thầy về việc dùng hình ảnh biểu tượng, và Thiên Chúa đã sử dụng khả năng của ông diễn đạt bằng lời nói để đánh bại Áp-sa-lôn. Ông đã so sánh vua Đa-vít với một con gấu hung tợn (c.8) và với gan sư tử (c.10). Rồi ông xoa dịu lòng tự trọng của Áp-sa-lôn bằng cách nói ông đang lãnh đạo một đội quân đông đảo (“giống như cát” [c.11]) và chính ông đánh bại Đa-vít, ập xuống những thuộc hạ của Đa-vít “như sương rơi xuống” (c.12). Áp-sa-lôn tự hào mình như vị tướng đang chinh phạt, và tự hào đã đưa đến sự sụp đổ (Cn 16:18).
Đa-vít tín thác cuộc sống của mình trong tay của những người can đảm, họ là những người đã ở lại Giê-ru-sa-lem và báo cho nhà vua biết những kế hoặch của Áp-sa-lôm, và cả một người phụ nữ vô danh, người đã bảo vệ cho các sứ giả. Những người đã giúp ông ở Ma-kha-na-gim là món quà của Thiên Chúa. Gia-cóp đã thấy các thiên thần tại Ma-kha-na-gim (Stk 32:1-2) nhưng các “thiên thần” của Đa-vít là những người đáng yêu, họ đã chăm sóc cho ông. Đằng sau tất cả những nhà lãnh đạo vĩ đại là những con người nhiệt thành, họ là những phần thưởng của Thiên Chúa nhưng tên của họ bị chúng ta quên lãng một cách mau chóng.
A-khi-thô-phen đã thấy trước sự thất bại của Áp-sa-lôm, và giống như Giu-đa, ông đã tự tử (Mt 27:1-5). Ông ta có thể khuyên những người khác, nhưng ông không biết cách tự giúp cho bản thân mình.
Giống như Đa-vít đã được cảnh báo để đi khỏi sa mạc một cách mau chóng hay là sẽ bị tiêu diệt (c.16), chúng ta cũng phải lưu ý đến cùng cảnh báo như vậy dành cho chúng ta và cho dù mình vẫn đang mệt mỏi cũng phải đi ra khỏi sa mạc của những phiền muộn của mình nếu cũng không muốn bị tiêu diệt. Đó là nơi mà sự dữ hoạt một cách tốt nhất chống lại chúng ta. Đâu là những sa mạc của bạn trong lúc này, và bạn có mệt mỏi đến mức muốn dừng chân lại thay vì mau chóng rời khỏi nơi đó ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC