Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

CHƯƠNG 03 - GIÓP

II. Ðối Thoại
1. Thiên Thứ Nhất 
Ông Gióp nguyền rủa ngày ông chào đời
1 Sau cùng, ông Gióp mở miệng nguyền rủa ngày ông chào đời.2 Ông Gióp lên tiếng nói:
3 Phải chi đừng xuất hiện ngày tôi đã chào đời,
cũng như đêm đã báo:
"Ðứa con trong bụng mẹ là một nam nhi!"
4 Phải chi ngày ấy là đêm tối,
phải chi từ nơi cao thẳm
Thiên Chúa đừng để ý tới ngày ấy làm gì.
Phải chi trên ngày ấy ánh sáng đừng chiếu rọi.
File:Book of Job Chapter 2-2 (Bible Illustrations by Sweet Media).jpg -  Wikimedia Commons
5 Phải chi trên ngày ấy tối tăm mờ mịt bao trùm,
mây đen đến che phủ và sương mù bỗng dưng ập xuống.
6 Phải chi đêm ấy bị tối tăm xâm nhập,
không được kể vào niên lịch,
không được tính trong số các tháng.
7 Này, phải chi đêm ấy là đêm cô đơn buồn thảm,
đêm chẳng hề có tiếng reo vui.
8 Phải chi những kẻ đã nguyền rủa ngày
đã sẵn sàng đánh thức con giao long
cũng nguyền rủa đêm ấy.
9 Phải chi tinh tú ban mai thành tăm tối mịt mờ,
và ban mai uổng công chờ ánh sáng,
không hề thấy bình minh xuất hiện.
10 Vì đêm ấy đã không đóng
kín lòng dạ cưu mang tôi
khiến mắt tôi khỏi nhìn thấy đau khổ.
11 Sao tôi không chết đi lúc vừa mới chào đời,
không tắt thở ngay khi lọt lòng mẹ?
12 Sao lại có hai đầu gối đỡ lấy tôi,
có đôi vú cho tôi bú mớm?
13 Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã nằm xuống yên hàn,
đã an giấc nghỉ ngơi
14 cùng các bậc vương hầu khanh tướng
đã xây lăng xây mộ cho mình,
15 hay những bậc thủ lãnh vàng bạc chất đầy nhà.
16 Chẳng vậy thì giờ đây tôi đã không hiện hữu,
khác nào thai nhi chết yểu bị đem chôn,
hay trẻ sơ sinh không nhìn thấy ánh sáng.
17 Tại đó, kẻ hung tàn không còn quấy phá nữa,
cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi.
18 Kẻ tù đày được bình an thư thái,
chẳng còn nghe giám thị quát mắng rầy la.
19 Lớn bé đều như nhau,
nô lệ được tự do, hết phải làm tôi chủ.
20 Sao Người lại ban ánh sáng cho kẻ khốn cùng,
ban sự sống cho ai nuốt cay ngậm đắng?
21 Họ là những người mong chết mà không được,
tìm cái chết hơn cả tìm kho báu.
22 Họ phấn khởi mừng vui, hân hoan vì tìm thấy phần mộ.
23 Sao lại ban ánh sáng và sự sống
cho kẻ chẳng biết mình đi đâu,
cho kẻ bị Thiên Chúa giam hãm tư bề?
24 Quả thật, bánh tôi ăn chỉ là tiếng nức nở,
tiếng tôi gào thét tựa nước lũ ngập tràn.
25 Những gì làm tôi kinh hoàng sợ hãi nay đã xảy đến rồi.
Những gì khiến tôi rụng rời khiếp sợ
nay ập xuống trên tôi.
26 Tôi chẳng được thư thái yên hàn,
tôi hết được nghỉ ngơi, vì trăm điều phiền muộn.

CHIA SẺ
Gióp đã không nguyền rủa Thiên Chúa, nhưng ông đã nguyền rủa đêm tối của những khái niệm và ngày ông sinh ra đời. Tiên tri Giê-rê-mi-a đã cũng làm như vậy vào một ngày buồn thảm (Gr 20:14-18). Khi bạn bị tổn thương, thể lý hay tâm lý, bạn có khuynh hướng đánh mất viễn tượng tương lai và quên đi những niềm vui trong quá khứ. Những lúc đau khổ có thể là những lúc để nhớ về sự tốt lành của Thiên Chúa và tạ ơn Ngài về tất cả những gì bạn đã được nhận từ Ngài. Hãy suy niệm Thánh vịnh 77.

Gióp đặt câu hỏi “tại sao?” bảy lần trong phần độc thoại này (c. 11,12,16,20,23). “Tại sao?” là một câu hỏi dễ dàng để đặt ra nhưng là lại khó trả lời. Giả như Thiên Chúa có nói với Gióp những lý do đằng sau những khó khăn ông phải trải qua, liệu những vấn đề này có được giải quyết chăng ? Sau cùng, dân Chúa sống dựa trên những lời hứa, chứ không phải những gì được giải thích.
Thật là tồi tệ rằng ba người bạn của ông chỉ lắng nghe những gì ông nói thay vì quan tâm đến cảm xúc của ông. Họ đã quyết định để nói với Gióp rằng tại sao ông đang chịu đau khổ, nhưng họ chỉ làm cho tình trạng của ông thêm tồi tệ. Những người đang đau khổ cần tình yêu, chấp nhận, và khích lệ sự kiên nhẫn, không phải là tranh luận và kết tội.
   Theo như Gióp 3:24, ông được nuôi bằng chính sự đau khổ của mình và không thể ăn được. Một số người được nuôi bằng nước mắt của họ (Tv 42:4), và những người khác được nuôi bằng tội lỗi của họ (G 20:12-19). Thật là tốt hơn nhiều nếu chúng ta được nuôi bằng Lời Chúa (Gr 15:16; Mt 4:4), bằng ý Ngài (Ga 4:34), và sự tín trung với Ngài (Tv 37:3). Đâu là lương thực đang nuôi dưỡng đời sống của bạn ?

1 nhận xét:

  1. "Kẻ hung tàn ko còn quấy phá nữa, cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi"

    Dụ này được nè! Con thấy thương ông Gióp, lúc đau đớn như đỉnh điểm mà ông ước chứ có nguyền rủa chi đâu. Chẳng ai được chọn Chào đời và Ra đi.Con tưởng tượng đau thể lý chứ tâm hồn ổng đâu có đau chi, ổng rảnh nằm gác tay ung dung tự tại nghĩ đến lúc còn nằm trong bào thai rồi dẫn ra cả 1 bài cho sự lớn lên, rồi thắc mắc ra một mớ " Nếu ....thì...." một mớ " Tại sao?"
    Trăm ngàn người như ông Gióp thì nhân loại đẹp ko tưởng chứ còn gì. Con thương ông Gióp, tội ổng.

    Có trùng hợp là con vừa nghe giảng tối qua là : người đau yếu, người gặp đớn đau cả về tinh thần lẫn thể xác, họ cần lời chia sẽ nâng đỡ đồng cảm. Lúc ấy họ ko muốn nghe lời dạy bảo, lời chê trách, lời cho biết lý do, lời nói xúc phạm ..... Con cũng đã từng, khi đã thật buồn mà còn nghe tại em thế này, thế kia thì con cũng muốn phan cho phát, nhất là lúc ấy còn dạy, đầu óc đâu bình tĩnh để học.
    Lúc đó có đúng cũng thành sai. Con im lặng chứ bụng nó ghét gúm. Kkk.
    Kinh nghiệm lúc ấy chỉ nghe và đồng cảm im lặng cũng đủ.
    (Đã bị tai nạn, vô thăm còn nói : Chắc em chạy nhanh, có rượu hả? Chỉ nghe thì đã bệnh nhẹ thành nặng kkkk
    Lúc í biết con nghĩ bụng gì hơm? Nhanh về giùm cho ck tao yên, kkk nhiều người vô ý ra tứ thiệt.)

    Con nghĩ như ông Gióp, sống tốt, thì khi bị vậy cũng nhớ đến Chúa, nằm đối thoại với Chúa vậy cũng vui rồi. Khi đối thoại nhìn lại từ trong bào thai vậy thì Ông Gióp thực là đang xét mình cả cuộc đời để dốc lòng sám hối ăn năn và nhìn lại để tạ ơn Chúa.
    Con thấy ít ai nhìn lại cả cuộc đời như ông Gióp. Khi đau nằm, con cũng có nghĩ đến Chúa gọi, nhưng chưa từng xét mình xa như vậy. Cảm ơn Ông Gióp nhiều, cho con có 1 ước ao, 1 kinh nghiệm, bữa nào con cũng rảnh xét mình xa xa tí để thấy Chúa tạo ra con lạ lùng và yêu thương dẫn dắt con đi cách lùng lạ như nào! Còn biết được sự li kì lý thú mà ngợi khen Ngài.
    Mãi yêu.
    Amen

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC