1
Con người do phụ nữ sinh ra,
tuổi
đời ngắn ngủi, mà âu lo chồng chất.
2
Tựa đoá hoa mới nở đã tàn,
con
người qua mau, khác nào bóng câu qua cửa sổ,
3
thế mà Ngài lại để mắt nhìn xem,
còn
bắt ra đối chất với Ngài.
4
Ai tìm thanh sạch được từ ô uế?
Dứt
khoát chẳng một ai!
5
Vì tuổi con người đã được Ngài ấn định,
sống
được bao năm tháng là tuỳ thuộc ở Ngài.
Ngài
định giới hạn rồi, sao có thể vượt qua!
6
Xin Ngài đừng để ý đến con người nữa,
cho
nó được an nhàn thư thái, và phấn khởi mừng vui
như
người làm mướn xong được một ngày.
7
Quả vậy, đến như cây cối mà vẫn còn có niềm hy vọng,
bị
chặt rồi, còn có thể mọc lại xanh tươi,
và
không ngớt đâm chồi nảy lộc,
8
dầu cho dưới đất rễ cây có già
và
gốc cây nằm chết trong cát bụi,
9
chỉ cần một ít nước là đã vội đâm chồi,
nhánh
vươn dài như một cây non.
10
Còn con người chết là nằm bất động,
sẽ
ở đâu khi tắt thở rồi?
11
Nước biển có thể biến mất, sông ngòi có thể cạn khô,
12
cũng thế, con người nằm xuống ngủ yên rồi
là
không thức dậy nữa.
Bao
lâu các tầng trời còn tồn tại,
nó
vẫn không thức giấc, không tỉnh dậy, không hết ngủ say.
13
Ôi, giả như Ngài giấu con trong âm phủ,
cất
con ở đó cho đến lúc cơn giận Ngài nguôi,
cho
con một thời hạn, rồi lại nhớ đến con?
14
- vì đã chết rồi, làm sao con người sống lại được? -
Trong
suốt cả thời gian khổ dịch
con
vẫn cứ đợi chờ, cho tới khi Ngài nâng con dậy.
15
Bấy giờ Ngài gọi, con sẽ xin thưa.
Bởi
vì Ngài những khát khao mòn mỏi
nhìn
thấy công trình do tay Ngài làm nên.
16
Bây giờ Ngài đếm từng bước con đi,
nhưng
lúc ấy, Ngài sẽ không còn quan tâm đến tội con nữa.
17
Lúc ấy, tội ác con, Ngài sẽ niêm trong bọc,
lỗi
lầm con, Ngài sẽ phủ lấp đi.
18
Than ôi! Chẳng khác chi núi sập xuống vỡ tan,
đá
tảng bị dời qua chỗ khác,
19
chẳng khác chi nước chảy đá mòn, và mưa rào cuốn trôi
cát bụi,
cũng
vậy, hy vọng của người phàm, Ngài làm tiêu tan hết.
20
Ngài quật cho nó ngã không dậy được, và nó phải ra đi,
Ngài
làm cho mặt mày nó ra xấu xa ghê tởm,
rồi
Ngài đuổi nó đi.
21
Con cái nó có được vẻ vang rạng rỡ, nó cũng chẳng hay;
chúng
có bị khinh khi miệt thị, nó nào có biết!
22
Ðau đớn trong thân xác, duy một mình nó chịu,
tang
tóc trong tâm hồn, chỉ một mình nó hay.
CHIA SẺ
Trong chương này, chúng ta tiếp tục lắng nghe đoạn độc
thoại của Gióp bắt đầu từ hai chương trước, nhưng giọng điệu của ông đã có sự
thay đổi. Ông đã diễn tả sự tin tưởng rằng ông muốn trình trước Thiên Chúa nếu
ông có cơ hội, nhưng giờ đây ông đã thoái lui, “chẳng có gì hy vọng cả!”. Trên
thực tế, ông cho thấy rằng thật là một tình trạng vô vọng cho tất cả mọi người ở
trong năm câu đầu tiên. Sau đó, ông lại quay lại với chủ đề quen thuộc của
mình: Chỉ có cái chết là cách thức thoát khỏi hợp lý.
Lưu ý đến câu 14, “nếu một người chết, liệu người đó có sống
lại được chăng? Trong suốt mọi ngày khổ dịch, con vẫn cứ đợi chờ cho tới khi
Ngài nâng con dậy.” Sự hiểu biết của ông về Thiên Chúa đối xử với con người như thế
nào đã bị lung lay. Giờ đây có vẻ như ông đặt lại về mọi khía cạnh trong tương
quan với Thiên Chúa. Tuy nhiên, ông không đặt vấn đề về sự hiện hữu của Ngài, sức
mạnh hay sự thống trị của Ngài; ông chỉ không còn chắc chắn về điều đó có ý nghĩa
gì đối với ông.
“Niềm hy vọng
của tôi” giống như một bông hoa, con người cũng biến mất như một bóng câu (c.2) hay giống như giọt nước bốc
hơi (c.11). Những ngày đời của con người đã được ấn định (c.5-6), nhưng liệu
con người có tương lai không ? Ngay cả cây cối sẽ mọc lại sau khi bị cắt đi (c.7),
nhưng còn con người thì sao ? Chân lý về mầu nhiệm phục sinh vẫn chưa mặc khải
trọn vẹn trong thời Cựu Ước, nhưng Gióp vẫn đặt niềm hy vọng của mình nơi Thiên
Chúa. Ngài đã mặc khải phúc lành của niềm hy vọng mà dân Ngài có được nhờ vào
niềm tin đặt nơi Đức Giê-su Kitô (Ga 11:25-26; 1Cr 15:2; 2Tm 1:9-10).
Trong ba chương vừa qua, Gióp nói:
mặc dù những đau khổ của tôi, nhưng cuộc sống của tôi, niềm tin của tôi, và niềm hy
vọng của tôi vẫn đặt nơi Thiên Chúa. Liệu đó có phải là chứng từ của bạn ?
" Con người nằm xuống ngủ yên rồi là ko thức dậy nữa"
Trả lờiXóaHh nay con cảm thấy vui. Nghĩ vầy nó vui nè Chúa.
Nó nghĩ: Lúc ngủ yên vậy là sướng nhất, ủa nếu ko sướng sao con ko thấy ai ra đi mà quay trở lại ? Ha ha
Toàn đi là như được thoát tù ngục, đi là lên bàn thờ luôn, ko cần biết người đời , thân bằng quyến thuộc khóc lóc hay đau đớn chi cả, ai có thương rị cũng ko nói lời nào. Con tưởng tượng lúc ấy con nằm yên và nói rằng: làm gì ta được thoát li mà bây khóc lóc kinh rứa. Hì
" Ngài sẽ ko còn quan tâm đến tội con nữa. Lúc ấy tội ác con, Ngài sẽ niêm trong bọc, lỗi lầm con, Ngài sẽ phủ lấp đi"
Đúng là ko còn gì bằng, nếu lúc lâm chung mà nghĩ Chúa xóa hết như thế thì nhẹ lòng nhỉ! Con lại nghĩ, sống sao để phút ấy mà ko nghĩ quẫn, chỉ biết nhớ đến Chúa nhỉ! Con nhớ đến một người bạn giỏi thật, khi bị tai nạn, cha xứt dầu mà chị ấy nói: con xin Chúa xóa tội hết cho con. Con nễ thật. Con cũng mong khi đó con cũng nói bấy nhiêu. Hì
Tạ ơn Chúa.