Thứ Hai, 5 tháng 1, 2015

CHƯƠNG 7 - Tin Mừng theo Thánh Luca

Ðức Giêsu chữa người nô lệ của một đại đội trưởng
(1) Sau khi đã nói hết những lời ấy cho dân chúng nghe, Ðức Giêsu vào thành Caphácnaum. (2) Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người lắm. (3) Khi nghe đồn về Ðức Giêsu, ông cho mấy kỳ mục của người Dothái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.
(4) Họ đến gặp Ðức Giêsu và khẩn khoản nài xin Người rằng: "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho. (5) Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta. (6) Ðức Giêsu liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi. (7) Cũng vì lý do ấy, tôi đã không nghĩ mình xứng đáng đến gắp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh. (8) Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Ði!" là nó đi; bảo người kia: "Ðến!" là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này!" là nó làm". (9) Nghe vậy, Ðức Giêsu thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng: "Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ítraen, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế. (10) Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.

Ðức Giêsu cho con trai một bà goá thành Na-in sống lại
(11) Sau đó, Ðức Giêsu đi đến thành kia gọi là Nain, có các môn đệ và một đám người rất đông cùng đi với Người. (12) Khi Ðức Giêsu đến gần cửa thành, thì kìa người ta khiêng một người chết đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà goá. Có đám rất đông người trong thành cùng đi với bà. (13) Trông thấy bà, Chúa chạnh lòng thương và nói: "Bà đừng khóc nữa!" (14) Rồi Người lại gần, sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại. Ðức Giêsu nói: "Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy chỗi dậy!" (15) Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Ðức Giêsu trao anh ta cho bà mẹ. (16) Mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng: "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người". (17) Lời này được đồn ra trong khắp cả miền Giuđê và vùng lân cận.
Câu hỏi của ông Gio-an Tẩy Giả và câu trả lời của Ðức Giêsu
(18) Môn đệ của ông Gioan báo cho ông biết tất cả những việc ấy; ông Gioan liền gọi hai người trong nhóm môn đệ lại, (19) sai họ đến hỏi Chúa rằng: "Thầy có thật là đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?" (20)Khi đến gặp Ðức Giêsu, hai người ấy nói: "Ông Gioan Tẩy Giả sai chúng tôi đến hỏi Thầy: "Thầy có thật là "Ðấng phải đến" không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác?" (21) Chính giờ ấy, Ðức Giêsu chữa nhiều người khỏi bệnh hoạn tật nguyền, khỏi quỷ ám, và ban ơn cho nhiều người mù được thấy. (22) Người trả lời hai người ấy rằng: "Các anh cứ về thuật lại cho ông Gioan những điều mắt thấy tai nghe: người mù được thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe tin mừng, (23) và phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi".
(24) Khi những người ông Gioan sai đến đã ra về, Ðức Giêsu bắt đầu nói với đám đông về ông Gioan rằng: "Anh em đi xem gì trong hoang địa? Một cây sậy phất phơ trước gió chăng? (25) Hẳn là không! Thế thì anh em đi xem gì? Một người mặc gấm vóc lụa là chăng? Những kẻ áo quần lộng lẫy, đời sống xa hoa thì ở trong cung trong điện. (26) Thế thì anh em đi xem gì? Một vị ngôn sứ chăng? Ðúng thế đó; mà tôi nói cho anh em biết: đây còn hơn cả ngôn sứ nữa! (27) Chính ông là người Thiên Chúa đã nói tới trong Kinh Thánh rằng:
Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con,
người sẽ dọn đường cho Con đến!
(28) "Tôi nói cho anh em biết: trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, không có ai cao trọng hơn ông Gioan; tuy nhiên kẻ nhỏ nhất trong Nước Thiên Chúa còn cao trọng hơn ông. (29) Nghe ông giảng, toàn dân, kể cả những người thu thuế, đều nhìn nhận Thiên Chúa là Ðấng Công Chính và đã chịu phép rửa của ông. (30) Còn những người Pharisêu và các nhà thông luật thì khước từ ý định của Thiên Chúa về họ, và không chịu phép rửa của ông.
Ðức Giêsu phán đoán về thế hệ của Người
(31) Vậy tôi phải ví người thế hệ này với ai? Họ giống ai? (32) Họ giống như lũ trẻ ngồi ngoài chợ gọi nhau mà nói:
"Tụi tôi thổi sáo cho các anh,
mà các anh không nhảy múa;
tụi tôi hát bài đưa đám,
mà các anh không khóc than".
(33) Thật vậy, ông Gioan Tẩy Giả đến, không ăn bánh, không uống rượu, thì các ông bảo: "Ông ta bị quỷ ám". (34) Con Người đến, cũng ăn cũng uống như ai, thì các ông lại bảo: "Ðây là tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi". (35) Nhưng Ðức Khôn Ngoan đã được tất cả con cái mình biện minh cho".
Người phụ nữ tội lỗi đã được tha thứ
và đã yêu mến Chúa nhiều
(36) Có người thuộc nhóm Pharisêu mời Ðức Giêsu dùng bữa với mình. Ðức Giêsu đến nhà người Pharisêu ấy và vào bàn ăn. (37) Và kìa một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pharisêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. (38) Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chí lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
(39) Thấy vậy, ông Pharisêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!" (40) Ðức Giêsu lên tiếng bảo ông: "Này ông Simon, tôi có điều muốn nói với ông!" Ông ấy thưa: "Dạ, xin Thầy cứ nói". (41) Ðức Giêsu nói: "Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người nợ năm chục. (42) Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nhiều hơn". (43) Ông Simon đáp: "tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn". Ðức Giêsu bảo: "Ông xét đúng lắm".
(44) Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Simôn: "Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. (45)Ông đã chẳng hôn chào tôi được một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. (46) Dầu ôliu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. (47) Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít". (48) Rồi Ðức Giêsu nói với người phụ nữ: "Tội của chị đã được tha rồi". (49) Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: "Ông này là ai mà lại tha được cả tội?" (50) Nhưng Ðức Giêsu nói với người phụ nữ: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an". 
CHIA SẺ


Ông ta đã không xứng đáng (c.1–10). “Tôi không xứng đáng” là câu xưng thú khiêm tốn của viên đại đội trưởng; và tuyên xưng đức tin rằng, “Nói một lời!” Thật là một đức tin lớn lao khi chúng ta tin tưởng Đức Kitô hành động chỉ bằng nói Lời. Chúng ta có thể chẳng bao giờ xứng đáng những phúc lành của Ngài, nhưng chúng ta có thể hỏi xin những điều đó trong niềm tin. Mặc dù nhận rằng mình không xứng đáng, nhưng viên đại đội trưởng này đã làm gương cho chúng ta về niềm tin của ông. Bạn là môn đệ của Đức Giê-su liệu niềm tin của bạn có chiếu tỏ cho những người xung quanh mình?
Bà ta đã không mong chờ điều đó (c.11–17). Chẳng ai biết rằng Đức Giêsu đến và dừng đám tang lại! Đừng bao giờ tuyệt vọng, bởi vì Chúa của bạn có thể làm bạn ngạc nhiên vào phút chót và làm điều không thể tin được cho bạn. Bạn có thực sự tin tưởng rằng Đức Giê-su có thể đem lại những chiến thắng trong những tình huống tuyệt vọng của con người? Bạn có mong chờ điều gì đang khi bạn bước đi trong đêm tối của những khó khăn và thất vọng?
Ông đã không hiểu điều đó (c.18–35). Khi Chúa không làm điều bạn chờ đợi Ngài làm, nói với Ngài về điều đó và lắng nghe Lời Ngài. Bạn có thể cảm thấy rằng sứ vụ của bạn đã thất bại, nhưng bạn không phải là thẩm phán. Hãy để Đức Giêsu nói lời cuối cùng. Bạn có sẵn sàng trao lại cho Chúa những thất bại của mình, hay bạn giữ lấy và để chúng đè nặng trong lòng mình?
Bà không thể dấu điều đó (c.36–50). Người phụ nữ tội lỗi đã tin tưởng vào Đức Kitô và Ngài đã cứu bà; giờ đây chị muốn diễn tả tình yêu cho Ngài. Đức tin đích thực không thể nào che dấu, và niềm tin đích thực bộc lộ chính nó trong tình yêu và thờ phượng. Ông Simon, người Pharisêu, là một người mù: ông không thể thấy chính mình, thấy Chúa, hay thấy người phụ nữ. Ông không biết món nợ ông đang gánh! Bạn có thể nhận ra được hương thơm của bình dầu, và hương thơm của tình yêu mà người phụ nữ này mang lại trong bữa tiệc nơi nhà ông Simon. Trowng tương quan giữa bạn với Thiên Chúa đâu là những hương thơm được lan tỏa ra bên ngoài?

1 nhận xét:

  1. Lời mời gọi của Đức Kitô đến với Ngài để nghỉ ngơi (Mt. 11:28–30) nối tiếp trong Lc 7:36–50. Người phụ nữ tội lỗi đã nghe lời mời gọi và đã đến với Đức Kitô, và chị ta đã tìm được sự nghỉ ngơi. Chị đã xấu hổ với quá khứ, nhưng chị đã không xấu hổ với Đấng Cứu Độ của chị hay là những giọt lệ của chị. Phần tôi, tôi thấy mình vô cảm với quá khứ của mình và né tránh Đấng Cứu Độ tôi.

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC