Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2015

CHƯƠNG 14 - Sách Công Vụ Tông Ðồ

 Loan báo Tin Mừng tại I-cô-ni-ô
(1) Tại Icôniô cũng xảy ra như vậy: hai ông vào hội đường người Do thái và giảng dạy, khiến rất đông người Do thái và Hy lạp tin theo.
(2) Nhưng những người Do thái không tin theo thì xúi giục những người ngoại và làm cho họ có ác cảm với các anh em.
(3) Vậy hai ông ở lại một thời gian khá lâu, mạnh dạn vì dựa vào Chúa, là Ðấng chứng nhận lời giảng về ân sủng của Người, khi cho tay các ông thực hiện những dấu lại điềm thiêng.
(4) Quần chúng trong thành chia rẽ, kẻ thì đứng về phía người Dothái, kẻ thì đứng về phía các Tông Ðồ. (5) Những người ngoại và những người Do thái, cùng với các thủ lãnh của họ, mưu toan làm nhục và ném đá hai ông. (6) Biết thế, hai ông lánh sang các thành miền Lycaonia là Lýtra, Ðécbê và các vùng phụ cận; (7) và tại đó các ông tiếp tục loan báo Tin Mừng.

Ông Phao-lô chữa một người bại chân
(8) Tại Lýtra, có một người bại hai chân ngồi đó; anh ta bị què từ khi lọt lòng mẹ, chưa hề đi được bước nào. (9) Anh nghe ông Phaolô giảng. Ông nhìn thẳng vào anh và thấy anh có lòng tin để được cứu chữa, (10) thì lớn tiếng nói: "Hãy đứng thẳng trên hai chân!" Anh đứng phắt dậy và đi lại được.

(11) Thấy việc ông Phaolô làm, đám đông hô lên bằng tiếng Lycaonia: "Thần linh mặc lốt người phàm đã xuống với chúng ta!" (12) Họ gọi ông Banaba là thần Dớt, ông Phaolô là thần Hécme, vì ông là người phát ngôn. (13) Thầy tư tế đến thờ thần Dớt ở ngoại thành đem bò và vòng hoa đến trước cổng thành, và cùng với đám đông, muốn dâng lễ tế. (14) Nghe biết được, hai Tông Ðồ Banaba và Phaolô xé áo mình ra, xông vào đám đông mà kêu lên: (15) "Hỡi các bạn, các bạn làm gì thế này? Chúng tôi đây cũng chỉ là người phàm, cùng thân phận với các bạn. Chúng tôi loan Tin Mừng cho các bạn, là hãy bỏ những cái hão huyền này đi, mà trở lại cùng Thiên Chúa hằng sống, Ðấng đã tạo thành trời đất với biển khơi cùng muôn loài trong đó. (16) Trong những thế hệ đã qua, Người để cho muôn dân đi theo đường lối của họ. (17) Tuy vậy Người không ngừng làm chứng cho mình, khi thi ân giáng phúc, ban mưa từ trời và mùa màng sung túc cho các bạn, và cho các bạn được no lòng, được an vui." (18) Nói vậy mà hai ông vẫn còn phải vất vả mới can được đám đông không dâng lễ tế cho hai ông. (19) Bấy giờ có những người Dothái từ Antiôkhia và Icôniô đến, thuyết phục được đám đông. Họ ném đá ông Phaolô rồi lôi ông ra ngoài thành, vì tưởng ông đã chết. (20) Nhưng khi các môn đệ xúm lại quanh ông, ông đứng dậy và vào thành. Hôm sau, ông trẩy đi Ðécbê cùng với ông Banaba.
(21) Sau khi đã loan Tin Mừng cho thành ấy và nhận khá nhiều người làm môn đệ, hai ông trở lại Lýtra, Icôniô và Antiôkhia. (22) Hai ông củng cố tinh thần các môn đệ, và khuyên nhủ họ giữ vững đức tin. Hai ông nói: "Chúng ta phải chịu nhiều gian khổ mới được vào Nước Thiên Chúa." (23) Trong mỗi Hội Thánh, hai ông chỉ định cho họ những kỳ mục, và sau khi ăn chay cầu nguyện, hai ông phó thác những người đó cho Chúa, Ðấng họ đã tin.
(24) Hai ông đi qua miền Pixiđia mà đến miền Pamphylia, (25) rao giảng lời Chúa tại Pécghê, rồi xuống Áttalia. (26) Từ đó hai ông vượt biển về Antiôkhia, là nơi trước đây các ông đã được giao phó cho ân sủng của Thiên Chúa để làm công việc vừa mới hoàn thành.
(27) Khi tới nơi, hai ông tập họp Hội Thánh và kể lại tất cả những gì Thiền Chúa đã cùng làm với hai ông, và việc Người đã mở cửa cho các dân ngoại đón nhận đức tin. (28) Rồi hai ông ở lại một thời gian khá lâu với các môn đệ.
CHIA SẺ

Phao-lô là một người luôn di chuyển nhưng không phải là một người bỏ đi khi gặp những khó khăn: “Nhưng chẳng phải những điều này thúc đẩy tôi” là chứng từ đức tin (20:24), và ông đã sống điều đó.
Khi ông và Ba-na-ba bị trục xuất khỏi An-ti-ô-ki-a vùng Pi-si-đa, họ đã giũ bụi chân và đi đến I-cô-ni-um (13:50-52; Lc 10:11). Khi dân chúng ở đó muốn ném đá họ, họ đã đi đến Lit-tra nơi họ đã được đối xử như những vị thần! (Đó là một điều còn nguy hiểm hơn cả bị bách hại.) Đám đông không kiên định: họ đã thay đổi suy nghĩ và đã ném đã Phao-lô, nhưng ông đã trỗi dậy và đi đến Đéc-bê.
Đó không phải là tất cả. Phao-lô và Ba-na-ba đã can đảm để thoái lui nhờ đó họ có thể giúp đỡ và khích lệ những người Ki-tô hữu mới! Và khi họ đã quay về nhà, họ đã nói với Giáo hội điều Thiên Chúa đã làm, chứ không phải những đau khổ mà họ đã trải qua.
Phao-lô và Ba-na-ba đặt Đức Ki-tô lên hàng đầu, những người khác hạng hai, và chính họ thì ở hàng cuối. Họ đã có một công việc để làm, và chúng được xác chuẩn nhờ ân sủng của Thiên Chúa để làm điều đó. Liệu có một cái giá nào đáng để tách bạn ra khỏi ý Thiên Chúa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC