Lời mở đầu
1 Tôi là
Phao-lô, Tông Đồ của Đức Ki-tô Giê-su theo lệnh Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng
ta, và theo lệnh Đức Ki-tô Giê-su, niềm hy vọng của chúng ta,2 gửi
anh Ti-mô-thê, người con tôi đã sinh ra trong đức tin. Xin Thiên Chúa là Cha và
xin Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta, ban cho anh ân sủng, lòng thương xót và sự
bình an.
Đề phòng
giáo lý sai lạc
3 Khi đi
Ma-kê-đô-ni-a, tôi đã khuyên anh ở lại Ê-phê-xô để anh truyền cho một số người
đừng dạy một giáo lý khác,4 cũng đừng chú ý đến những chuyện hoang
đường và những gia phả dài dòng; những cái đó chỉ gây ra tranh luận, chứ không
đóng góp vào kế hoạch của Thiên Chúa mà đức tin cho chúng ta biết.5
Lời truyền dạy đó phải nhằm đưa tới đức mến phát xuất từ tâm hồn trong sạch,
lương tâm ngay thẳng và đức tin không giả hình.6 Vì đi trệch đường lối
ấy, một số người đã sa vào tật nói rỗng tuếch.7 Họ muốn làm thầy dạy
luật, nhưng lại không hiểu cả điều mình nói lẫn điều mình xác quyết.
Vai trò của
Lề Luật
8 Chúng
ta biết rằng Lề Luật là tốt, nếu người ta sử dụng cho đúng cách.9 Thật
vậy, Lề Luật có đó, không phải cho người công chính, mà là cho hạng người sống
ngoài lề luật và bất phục tùng, vô luân và tội lỗi, phạm thánh phạm thượng, giết
cha giết mẹ, sát nhân,10 dâm dật, kê gian, buôn người, nói dối, bội
thề, và những kẻ sống ngược với giáo lý lành mạnh.11 Đó là giáo lý
phù hợp với Tin Mừng đã được giao phó cho tôi, Tin Mừng về vinh quang của Thiên
Chúa chí tôn.
Ông Phao-lô
suy nghĩ về ơn gọi của mình
12 Tôi tạ
ơn Đức Ki-tô Giê-su, Chúa chúng ta, Đấng đã ban sức mạnh cho tôi, vì Người đã
tín nhiệm mà gọi tôi đến phục vụ Người.13 Trước kia, tôi là kẻ nói lộng
ngôn, bắt đạo và ngạo ngược, nhưng tôi đã được Người thương xót, vì tôi đã hành
động một cách vô ý thức, trong lúc chưa có lòng tin.14 Đức Ki-tô
Giê-su, Chúa chúng ta, đã ban cho tôi đầy tràn ân sủng, cùng với đức tin và đức
mến của một kẻ được kết hợp với Người.15 Đây là lời đáng tin cậy và
đáng mọi người đón nhận: Đức Ki-tô Giê-su đã đến thế gian, để cứu những người tội
lỗi, mà kẻ đầu tiên là tôi.16 Sở dĩ tôi được thương xót, là vì Đức
Giê-su Ki-tô muốn tỏ bày tất cả lòng đại lượng của Người nơi tôi là kẻ đầu
tiên, mà đặt tôi làm gương cho những ai sẽ tin vào Người, để được sống muôn đời.17
Kính dâng Vua muôn thuở là Thiên Chúa bất diệt, vô hình và duy nhất, kính dâng
Người danh dự và vinh quang đến muôn thuở muôn đời. A-men.
Trách nhiệm
của ông Ti-mô-thê
18 Anh
Ti-mô-thê, đó là chỉ thị tôi trao cho anh là người con của tôi, chiếu theo các
lời ngôn sứ trước đây đã nói về anh, để anh dựa vào đó mà chiến đấu trong cuộc
chiến cao đẹp này,19 với đức tin và lương tâm ngay thẳng. Một số người
đã vứt bỏ lương tâm ngay thẳng đó, nên đức tin của họ đã bị chết chìm.20
Trong số đó có Hy-mê-nê và A-lê-xan-đê; tôi đã trao nộp họ cho Xa-tan để họ được
dạy cho biết đừng nói lộng ngôn nữa.
DẪN NHẬP
Cuộc xét xử của Phao-lô ở Rô-ma đã xảy ra theo ý muốn của mình, và ngài đã được phóng thích. Có vẻ như ngài đã đến Cô-lô-sê để thăm Philemon (Plm 22). Có thể là thánh Phao-lô đã viết thư thứ nhất Ti-mô-thê từ Cô-lô-sê hay từ Phi-lip-phê.
Là một đứa con sinh ra trong một cuộc hôn nhân khác chủng tộc (Cv 16:1), Ti-mô-thê đã được dạy dỗ trong một gia đình thánh thiện (2Tm 1:5;3:15) và đã biết được Đức Ki-tô qua sứ vụ của Phao-lô (1Tm 1:2). Phao-lô đã đưa ông vào trong nhóm của mình tại Lystra (Cv 16:1-3) và đặt ông làm người trợ tá đặc biệt (Pl 2:19-22). Ti-mô-thê chắc chắn đã được gửi đến làm mục vụ ở tại Hội thánh Ê-phê-sô (1 Tm 1:3).
Thư thứ nhất của Ti-mô-thê là một dạng thư sứ vụ, nói với những người mục tử và dân chúng chính họ phải hành xử như thế nào với nhiều dạng người khác nhau trong Giáo hội (ch.5-6).
CHIA SẺ
Công việc ở Ê-phê-sô không hề dễ
dàng, và Ti-mô-thê đã muốn có một công việc mới; nhưng Phao-lô đã
thúc đẩy ông ở lại nơi đó và thi hành nhiệm vụ (1:3). Lần tới khi
bạn muốn bỏ nơi bạn được sai đến, hãy xem xét những tranh luận mà
Phao-lô đã đưa ra cho Ti-mô-thê để trụ lại nơi ông đang ở.
Vì lý do
công việc (c.1-11). Điều Phao-lô đã cảnh
cáo những người trưởng lão Ê-phê-sô đã sắp thành sự thật: những
thầy dạy giả danh ở trong Hội thánh (Cv 20:28-30). Công việc của mục
tử là cảnh cáo họ và dạy chân lý cho dân chúng. Nếu ông bỏ rơi đàn
chiên, Ti-mô-thê có thể chỉ là người làm thuê chứ không phải là một
mục tử (Ga 10:12-13).
Vì Đức
Chúa (c.12-17). Đức Giê-su đã chết để
cứu người tội lỗi, và Ngài sống để củng cố và trang bị cho các tôi
tớ của Ngài thực thi thừa tác vụ. Cũng một Thiên Chúa, Đấng đã bổ
sức cho Phao-lô chính Ngài bổ sức cho Ti-mô-thê, và có thể bổ sức cho
chúng ta hôm nay. Thiên Chúa thật tín thành!
Vì chính
chúng ta (c.18-20). Thiên Chúa đã trang bị
cho Ti-mô-thê, gọi ông, và ban cho ông một trách nhiệm trọng đại. Ở đây
có một chiến trường để chiến đấu, và ông không dám bỏ chạy. Nếu
chúng ta bỏ chạy khỏi vị trí trách nhiệm, chúng ta đánh mất những
cơ hội của mình để được lớn lên, để phục vụ, và để tôn vinh Thiên
Chúa.
Khi những cơn gió bất hạnh thổi đến, hãy căng cánh
buồm theo đúng hướng, và hãy để Đức Ki-tô điều khiển bánh lái. Nếu
không, bạn có thể bị chìm. Bạn đang thực thi trách nhiệm của mình
vì lý do gì, ba lý do trên có giúp soi sáng cho bạn để tiếp tục
đương đầu với cơn gió nghịch trong đời mình chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC