Các con ông Gia-cóp đem Ben-gia-min đi theo
1
Nạn đói trong xứ trở nên trầm trọng. 2 Khi họ ăn
hết lúa đưa từ Ai-cập về, thì cha họ bảo: "Hãy trở
lại mua ít lương thực về."
3 Ông Giu-đa thưa với cha: "Ông ấy đã tuyên bố rõ với chúng con: "Các người sẽ không được gặp mặt ta, nếu em các người không cùng đến với các người." 4 Nếu cha sai em đi với chúng con, thì chúng con mới xuống mua lương thực cho cha được; 5 còn nếu cha không sai nó đi, thì chúng con sẽ không xuống, vì ông ấy đã bảo chúng con: "Các người sẽ không được gặp mặt ta, nếu em các người không cùng đến với các người." 6 Ông Ít-ra-en nói: "Sao các con lại làm hại cha mà đi khai với ông ấy rằng các con còn một đứa em?" 7 Họ trả lời: "Ông ấy hỏi đi hỏi lại về chúng con và họ hàng chúng con; ông ấy nói: "Cha các người còn sống không? Các người có em không?" Chúng con cứ theo các câu hỏi ấy mà khai với ông ta. Có ngờ đâu là ông ấy sẽ bảo chúng con: "Ðưa em các người xuống đây!" 8 Ông Giu-đa thưa với ông Ít-ra-en, cha mình: "Xin cha sai thằng bé đi với con; chúng con sẽ chỗi dậy lên đường, và chúng ta sẽ sống chứ không chết cả đám, cha cũng như chúng con và lũ trẻ. 9 Chính con xin bảo lãnh cho nó; cha cứ bắt con chịu trách nhiệm; nếu con không đưa nó về cho cha và đặt nó trước mặt cha, thì con sẽ đắc tội với cha suốt đời. 10 Giả như không chần chừ thế này, thì bây giờ chúng con đã đi được hai chuyến rồi!"
3 Ông Giu-đa thưa với cha: "Ông ấy đã tuyên bố rõ với chúng con: "Các người sẽ không được gặp mặt ta, nếu em các người không cùng đến với các người." 4 Nếu cha sai em đi với chúng con, thì chúng con mới xuống mua lương thực cho cha được; 5 còn nếu cha không sai nó đi, thì chúng con sẽ không xuống, vì ông ấy đã bảo chúng con: "Các người sẽ không được gặp mặt ta, nếu em các người không cùng đến với các người." 6 Ông Ít-ra-en nói: "Sao các con lại làm hại cha mà đi khai với ông ấy rằng các con còn một đứa em?" 7 Họ trả lời: "Ông ấy hỏi đi hỏi lại về chúng con và họ hàng chúng con; ông ấy nói: "Cha các người còn sống không? Các người có em không?" Chúng con cứ theo các câu hỏi ấy mà khai với ông ta. Có ngờ đâu là ông ấy sẽ bảo chúng con: "Ðưa em các người xuống đây!" 8 Ông Giu-đa thưa với ông Ít-ra-en, cha mình: "Xin cha sai thằng bé đi với con; chúng con sẽ chỗi dậy lên đường, và chúng ta sẽ sống chứ không chết cả đám, cha cũng như chúng con và lũ trẻ. 9 Chính con xin bảo lãnh cho nó; cha cứ bắt con chịu trách nhiệm; nếu con không đưa nó về cho cha và đặt nó trước mặt cha, thì con sẽ đắc tội với cha suốt đời. 10 Giả như không chần chừ thế này, thì bây giờ chúng con đã đi được hai chuyến rồi!"
11
Ông Ít-ra-en, cha họ, bảo: "Nếu vậy thì các con cứ làm
thế này: hãy đem trong bao bị một số đặc sản địa phương
và đưa xuống làm quà cho ông ấy: ít nhũ hương, ít mật ong,
nhựa thơm và mộc dược, đào lạc và hạnh nhân. 12
Hãy đem theo số bạc gấp đôi, vì chúng con phải giao lại số
bạc mà có khi vì lầm lẫn người ta đã đặt lại vào
miệng bao. 13 Hãy đưa em các con đi theo và lên
đường trở lại với ông ấy. 14 Xin Thiên Chúa
toàn năng làm cho ông ấy chạnh lòng thương các con, mà để
cho người anh em kia và Ben-gia-min cùng về với các con. Còn
cha, nếu phải mất con, thì cha đành chịu mất vậy!"
Cuộc
gặp gỡ tại nhà ông Giu-se
15
Những người này lấy những món quà đó, mang theo số bạc
gấp đôi, và đem Ben-gia-min theo. Họ đứng lên, xuống Ai-cập
và vào trình diện ông Giu-se. 16 Khi ông Giu-se thấy
Ben-gia-min cùng đến với họ, thì nói với người quản gia
của ông: "Anh đưa những người này về nhà, giết một
con vật, và làm các món ăn, vì những người này sẽ dùng
bữa với tôi trưa nay." 17 Người này làm như
ông Giu-se truyền, ông ta đưa họ về nhà ông Giu-se.
18
Họ sợ hãi khi bị đưa về nhà ông Giu-se, họ nói: "Chúng
ta bị đưa đi vì chuyện số bạc đã được trả lại trong bao
lúa của chúng ta lần trước. Người ta sắp xông tới, nhảy
bổ vào chúng ta, bắt chúng ta làm nô lệ, và lấy lừa của
chúng ta." 19 Họ lại gần người quản gia của
ông Giu-se và nói với ông ở lối vào nhà: 20
"Thưa ngài, xin xá lỗi, lần trước chúng tôi đã xuống
mua lương thực. 21 Nhưng khi chúng tôi tới nơi dừng
lại nghỉ đêm và mở các bao lúa của chúng tôi, thì mỗi
người thấy số bạc của mình ở miệng bao lúa của mình,
chính số bạc chúng tôi đã cân; chúng tôi lại đem đến
đây. 22 Chúng tôi cũng đem theo số bạc khác xuống
để mua lương thực. Chúng tôi không biết ai đã để số
bạc của chúng tôi vào bao lúa chúng tôi." 23
Người quản gia nói: "Các ông cứ an tâm, đừng sợ.
Chính Thiên Chúa của các ông, Thiên Chúa của cha các ông,
đã đặt cho các ông một kho tàng trong các bao lúa của các
ông. Số bạc của các ông đã đến tay tôi rồi." Sau
đó ông dẫn ông Si-mê-ôn ra cho họ.
24
Ông đưa họ vào nhà ông Giu-se, đem nước cho họ rửa chân
và lấy cỏ cho lừa của họ ăn. 25 Họ bày quà ra,
trong khi chờ ông Giu-se về vào buổi trưa, vì họ nghe rằng họ
sẽ dùng bữa ở đó.
26
Khi ông Giu-se vào nhà, họ dâng ông quà họ đã mang theo vào
nhà đó, và sụp xuống đất lạy ông. 27 Ông vấn an
họ và nói: "Các người đã nói đến cha già của các
người, ông cụ có được bình an không? Ông cụ còn sống
không?" 28 Họ đáp: "Tôi tớ ngài, là cha
của chúng tôi, vẫn được bình an, người vẫn còn sống."
Rồi họ quỳ sụp xuống lạy. 29 Ngước mắt lên, ông
thấy Ben-gia-min, người em cùng mẹ với ông, ông liền hỏi:
"Ðây là đứa em út mà các người đã nói với ta,
có phải không?", đoạn ông nói: "Con ơi, xin Thiên
Chúa đoái thương con." 30 Trông thấy em, ông xúc
động nghẹn ngào, rồi đi vội vào phòng riêng mà khóc. 31
Sau đó, ông rửa mặt và đi ra; ông cầm lòng mà nói: "Dọn
bữa lên!" 32 Người ta dọn riêng cho ông, riêng
cho họ và riêng cho những người Ai-cập cùng ăn với ông,
vì người Ai-cập không thể dùng bữa với người Híp-ri:
đó là điều ghê tởm đối với người Ai-cập. 33
Các anh em ngồi đối diện với ông, anh cả ngồi vào chỗ anh
cả, em út ngồi vào chỗ em út, và họ nhìn nhau kinh ngạc. 34
Ông truyền đem cho họ những phần thức ăn dọn trước mặt
ông, nhưng phần của Ben-gia-min thì nhiều gấp năm phần của
tất cả những người khác. Họ cùng với ông ăn uống say
sưa.
CHIA SẺ
Một cách chuyên nghiệp, Giu-se đã đan xen hai mục tiêu cùng với nhau khi ông nói với họ một cách rất cứng rắn, kết án họ phạm tội, và một mực bắt họ phải đem Ben-gia-min sang Ai-cập. Bên ngoài, ông là một người lãnh đạo cứng rắn, nhưng sau đó, ông là một người anh em đang khóc.
Lập kế hoạch (43:1-7). Vì nạn đói nghiêm trọng xảy ra, Gia-cóp đã
thúc đẩy những người con của ông xuống Ai-cập để mua lương thực. Những
kế hoạch của Gia-cóp làm gương cho chúng ta về cách đáp trả lại
những nguyên tắc quan phòng của Thiên Chúa: “Mọi sự chống lại tôi!” (42:36);
“Tại sao các con đã không khai khác đi?” (43:6); “Hãy mang theo một số
quà” (43:11); “nếu phải như thế, thì phải đành chịu!” (43:14). Những
món quà đặc sản của địa phương và bạc được mang đi để đổi lấy lúa
về. Chúng ta có thể sống khỏe mạnh chỉ với lương thực bình thường
mà không cần món đặc sản và những đồ xa xỉ, nhưng chúng ta không thể
chỉ sống với những loại đặc sản này mà thiếu lương thực. Mặc dù
con người đánh giá cao vàng, bạc, và những đồ xa xỉ phẩm mà chúng
được kể là có giá trị nhất, nhưng trong cơn đói, chúng được dùng để
đổi lấy lương thực. Đối diện với
nạn đói trầm trọng, Giacóp và những người con đã sẵn sàng làm cuộc
trao đổi để có thể tồn tại, bạn có thể sẵn sàng đánh đổi những
gì thế gian cho là quý giá để nhận lấy sự sống vĩnh cửu từ Thiên
Chúa ?
Lên đường (43:15-25).
Các anh em của Giu-se lại xuống Ai-cập để mua lương thực. Họ đã không
quản ngại làm một cuộc hành trình khá xa để có thể mua lương thực
nuôi sống thân thể. Bạn có bao giờ “đói”
về một điểu gì chưa và bạn có “đói” những gì thuộc về Thiên Chúa?
Cơn đói ấy có thúc đẩy bạn làm
một cuộc lên đường để đến nơi có nguồn “Lương thực” dồi dào để bạn
sống và sống dồi dào ?
Trình diện và vị trí (43:26-34).
Để ý cách thức những người anh em của Giu-se đã thể hiện khi
trình
diện trước ông “sụp xuống đất lạy ông”. Thái độ thành tâm cả
bên trong và bên ngoài của những người anh em Giu-se một cách nào
đó cũng dạy chúng ta về cách chúng ta đặt mình hiện diện
trước mặt Chúa trong kinh nguyện. Trong lúc đói khát, được ăn
no đã là may mắn rồi, nhưng những người anh em của Giuse đã
được thết
đãi bằng một bữa tiệc hết sức thịnh soạn. Trong bữa tiệc
này, vị
trí và phần ăn của người em út Ben-gia-min có một sự khác
biệt. Cho dù
phần ăn của Ben-gia-min có nhiều gấp năm lần, điều quan trọng
là mọi
người đều ăn uống say sưa (mọi người đều thỏa mãn). Vô quán ăn, bạn tự gọi cho mình món
mình thích, nhưng cảm giác về phần ăn của người khác ngon hơn mình
vẫn hay xảy ra. Có khi nào bạn mãi nhìn đến phần ăn “gấp năm” của
người khác mà quên tận hưởng những món ăn ngon trước mặt mình ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC