Ông
Ða-vít tha chết cho vua Sa-un
1
Người vùng Díp đến gặp vua Sa-un tại Ghíp-a và thưa: "Ða-vít
chẳng trốn trên đồi Kha-khi-la, đối diện với hoang địa đó
sao?"
2 Vua Sa-un lên đường và xuống sa mạc Díp, cùng với ba ngàn quân tinh nhuệ của Ít-ra-en, để tìm bắt ông Ða-vít trong sa mạc Díp. 3 Vua Sa-un đóng trại trên đồi Kha-khi-la, đối diện với hoang địa, ở bên đường, còn ông Ða-vít thì ở trong sa mạc. Thấy vua Sa-un đến đuổi theo ông trong sa mạc, 4 ông Ða-vít sai người đi do thám và ông biết là vua Sa-un chắc chắn đã đến. 5 Ông Ða-vít lên đường và đến nơi vua Sa-un đóng trại. Ông Ða-vít trông thấy chỗ vua Sa-un và ông Áp-ne, con ông Ne, tướng chỉ huy quân đội của vua, đang nằm. Vua Sa-un nằm trong trại binh; còn quân binh thì đóng trại chung quanh ông.
2 Vua Sa-un lên đường và xuống sa mạc Díp, cùng với ba ngàn quân tinh nhuệ của Ít-ra-en, để tìm bắt ông Ða-vít trong sa mạc Díp. 3 Vua Sa-un đóng trại trên đồi Kha-khi-la, đối diện với hoang địa, ở bên đường, còn ông Ða-vít thì ở trong sa mạc. Thấy vua Sa-un đến đuổi theo ông trong sa mạc, 4 ông Ða-vít sai người đi do thám và ông biết là vua Sa-un chắc chắn đã đến. 5 Ông Ða-vít lên đường và đến nơi vua Sa-un đóng trại. Ông Ða-vít trông thấy chỗ vua Sa-un và ông Áp-ne, con ông Ne, tướng chỉ huy quân đội của vua, đang nằm. Vua Sa-un nằm trong trại binh; còn quân binh thì đóng trại chung quanh ông.
6
Ông Ða-vít lên tiếng hỏi ông A-khi-me-léc, người Khết, và
ông A-vi-sai là con bà Xơ-ru-gia và là anh ông Giô-áp: "Ai
muốn cùng tôi xuống chỗ vua Sa-un đóng trại?" Ông A-vi-sai
thưa: "Cháu xin xuống với cậu." 7 Ðang đêm, ông
Ða-vít và ông A-vi-sai đến chỗ quân binh. Vua Sa-un đang nằm
ngủ trong trại binh, cây giáo của vua cắm xuống đất, ở phía
đầu vua, còn ông Áp-ne và quân binh thì nằm chung quanh.
8
Ông A-vi-sai nói với ông Ða-vít: "Hôm nay Thiên Chúa đã
nộp kẻ thù của cậu vào tay cậu. Bây giờ, xin cho cháu
dùng giáo ghim nó xuống đất, một nhát thôi; cháu không
cần đâm nhát thứ hai." 9 Ông Ða-vít nói với ông
A-vi-sai:
"Ðừng giết vua! Có ai tra tay hại đấng Ðức Chúa đã
xức dầu tấn phong mà vô sự đâu?" 10 Ông Ða-vít
nói:
"Có Ðức Chúa hằng sống! Chính Ðức Chúa sẽ đánh
phạt vua, hoặc khi ngày của vua đến mà vua phải chết, hoặc
khi vua xuống giao chiến mà vua thiệt mạng. 11 Nhưng xin
Ðức Chúa đừng bao giờ để tôi tra tay hại đấng Ðức
Chúa đã xức dầu tấn phong! Bây giờ anh hãy lấy cây giáo ở
phía đầu vua, cùng với bình nước, rồi chúng ta đi." 12
Ông Ða-vít lấy cây giáo và bình nước ở phía đầu vua
Sa-un, rồi cả hai người ra đi. Không ai thấy, không ai hay,
không ai thức dậy. Họ đều ngủ cả, vì Ðức Chúa đã cho
một giấc ngủ mê ập xuống trên họ.
13
Ông Ða-vít đi sang phía bên kia và đứng trên đỉnh núi, ở
đàng xa; có một khoảng cách lớn giữa họ. 14 Ông Ða-vít
gọi quân binh và ông Áp-ne, con ông Ne, rằng: "Ông không
trả lời sao, ông Áp-ne?" Ông Áp-ne trả lời rằng:
"Ngươi là ai mà dám gọi đức vua?" 15 Ông Ða-vít
nói với ông Áp-ne: "Ông không phải là nam nhi sao? Và
trong Ít-ra-en, có ai được như ông? Vậy tại sao ông đã
không canh giữ đức vua, chúa thượng của ông? Có một
người dân đã đến để giết đức vua, chúa thượng của
ông. 16 Ðiều ông đã làm, thật không tốt. Có
Ðức Chúa hằng sống! Các ông đáng chết vì đã không canh giữ chúa
thượng của các ông, đấng Ðức Chúa đã xức dầu tấn
phong. Bây giờ hãy xem: cây giáo của đức vua đâu rồi, và
bình nước ở phía đầu người đâu rồi?"
17
Vua Sa-un nhận ra tiếng ông Ða-vít và nói: "Ða-vít con cha,
có phải tiếng của con đấy không?" Ông Ða-vít nói:
"Thưa đức vua là chúa thượng của con, vâng, tiếng con
đó!" 18 Rồi ông nói: "Tại sao chúa thượng lại
đuổi theo tôi tớ ngài? Con đã làm gì và tay con đã làm
điều gì ác? 19 Bây giờ xin đức vua là chúa thượng của
con vui lòng nghe tôi tớ ngài nói. Nếu là Ðức Chúa đã
xúi ngài chống con, thì xin Người ngửi mùi thơm của lễ
phẩm. Nhưng nếu là người phàm, thì xin cho chúng bị nguyền
rủa trước nhan Ðức Chúa, vì chúng đã xua đuổi con hôm
nay, không cho con được dự phần cơ nghiệp của Ðức Chúa,
khi chúng bảo: "Hãy đi mà thờ các thần khác! 20 Bây
giờ xin cho máu con đừng chảy xuống đất xa nhan Ðức Chúa,
vì đức vua Ít-ra-en đã ra trận để tìm bắt một con bọ chét,
như người ta đuổi theo một con chim cuốc trong vùng núi."
21
Vua Sa-un nói: "Cha thật đắc tội! Ða-vít con cha, trở về
đi! Cha sẽ không hại con nữa, bởi vì ngày hôm nay con đã
coi mạng sống của cha là quý. Phải, cha đã hành động ngu
xuẩn, cha đã sai lỗi nặng nề!" 22 Ông Ða-vít trả
lời:
"Cây giáo của đức vua đây. Một trong các đầy tớ
hãy sang mà lấy. 23 Xin Ðức Chúa thưởng công cho mỗi
người tuỳ theo sự công chính và lòng trung thành của họ:
hôm nay Ðức Chúa đã nộp cha vào tay con, nhưng con đã không
muốn tra tay hại đấng Ðức Chúa đã xức dầu tấn phong. 24
Hôm nay con đã coi trọng mạng sống cha, thì xin Ðức Chúa cũng coi trọng mạng sống con như
vậy, và giải thoát con khỏi
mọi cảnh ngặt nghèo."
25
Vua Sa-un nói với ông Ða-vít: "Ða-vít con cha ơi, con được
chúc phúc! Chắc chắn con sẽ làm việc lớn, và sẽ thành
công." Ông Ða-vít tiếp tục con đường của mình, còn vua
Sa-un thì trở về nhà.
CHIA SẺ
Những lời nói đầy cảm động
của Sa-un chẳng có ý nghĩa gì nhiều, vì ông tiếp tục truy lùng
Đa-vít. Với lòng thương xót, Thiên Chúa đã cho Sa-un một cơ hội khác
để hoán cải, nhưng con tim của nhà vua đã ra chai đá. Ngay cả khi ông
ngủ, Sa-un vẫn giữ cây giáo bên mình để nhắc mọi người biết rằng ông
là vua. Việc Đa-vít đã lấy cây giáo khỏi ông, một hành động đầy ý nghĩa.
A-vi-sai, cháu của Đa-vít, là
một người can đảm; nhưng những người can đảm không phải luôn là những
người khôn ngoan. Ông đã khuyên cậu mình rằng ông đã bỏ qua cơ hội đầu
tiên rồi, vì thế đừng đánh mất cơ hội này ! Nhưng Đa-vít đã biết
rằng Sa-un sẽ bị trừng trị bởi bàn tay của Thiên Chúa, chứ không phải
bởi tay của ông.
Những lời nói của Đa-vít đã
được phát ngôn để Sa-un phải nhìn lại bản thân mình. Phải chăng Sa-un
truy lùng Đa-vít bởi vì Thiên Chúa bảo ông làm như thế, hay bởi vì
ông đã tin vào những điều dối trá của những bề tôi của ông khi họ nói
với ông về Đa-vít ? Hai lần trước, Sa-un đã nói “Tôi đã phạm tội” (1Sm
15:24, 30), nhưng những lời nói của ông không thành thật và rồi lần
này cũng thế. Ông không sai khi nhận mình là kẻ ngốc. Ông đã khờ dại
trong cách đối xử với Giô-na-than, Đa-vít, Sa-mu-en, quân đội ông, đất
nước ông và Thiên Chúa của ông. Ông đã sống giống như một người khờ
dại, và ông đã chết giống như người ngốc ngếch (x. Cn 26:11-12).
“Tôi
đã phạm tội!” Vua Sa-un không phải là người duy nhất xưng thú điều
này. Pha-ra-ôn đã nói điều ấy (Xh 9:27) cũng như Ba-la-am (Ds 22:34),
A-khan (Gs 7:20), Đa-vít (2Sm 12:13; 24:10, 17; Tv 51:4), và Giu-đa (Mt
27:4), và người con hoang đàng (Lc 15:18,21). Trong số những nhân vật
trên, theo bạn ai là người thành thật trong lời xưng thú của mình ?
Có
người đang cố gắng để hãm hại ông, hủy lời hứa, mang vợ của ông đem
gả cho người khác, liệu một người như thế có đáng bị Đa-vít trả
thù chăng ? Chúng ta thấy Đa-vít đã chọn lựa không đổ tội của người
khác để biện minh tội của mình; ông cũng không nghe lời khuyên của
những người khác để phạm tội, và cuối cùng ông cũng không xem hoàn
cảnh thuận lợi như một sự xác chuẩn của Thiên Chúa cho việc phạm
tội. Tuy nhiên, Đa-vít dựa vào nhận định riêng của mình. Có khi nào
bạn rơi vào hoàn cảnh mà bạn thấy bản thân bị cám dỗ để hành xử
theo cách của những người khác đang ép bạn phải theo họ thay vì theo
chính kiến của cá nhân mình? Bạn dựa vào đâu để thoát ra khỏi những
áp lực như thế để có thể hành xử theo cung cách của một người con
cái Thiên Chúa ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC