Ông
Sa-mu-en qua đời
1
Ông Sa-mu-en qua đời. Toàn thể Ít-ra-en tập hợp lại cử
hành tang lễ cho ông. Họ chôn cất ông tại quê nhà ông,
ở Ra-ma.
Ông
Ða-vít lên đường và xuống sa mạc Pa-ran.
2
Ở Ma-ôn có một người có cơ sở làm ăn tại Các-men.
Người ấy rất giàu: ông có ba ngàn con cừu và một ngàn
con dê. Ông đang ở Các-men để xén lông cừu của ông. 3
Ông ấy tên là Na-van, còn vợ ông tên là A-vi-ga-gin.
Người vợ thì khôn khéo và có duyên, người chồng thì
cứng cỏi và ưa làm điều ác; ông ta là người Ca-lếp.
4
Trong sa mạc, ông Ða-vít nghe tin là ông Na-van đang xén lông
cừu của ông ấy. 5 Ông Ða-vít sai mười đầy tớ
đi. Ông
bảo các đầy tớ: "Các anh hãy lên Các-men, đến gặp
ông Na-van và nhân danh tôi vấn an ông ấy. 6 Các anh hãy nói
với người anh em tôi thế này: "Chúc ông được bình
an, chúc gia đình ông được bình an, chúc ông vạn sự bình
an! 7 Bây giờ tôi nghe tin là có thợ đang xén lông cừu cho
ông. Khi người chăn súc vật của ông ở với chúng tôi,
chúng tôi đã không quấy nhiễu họ, họ đã không bị mất
mát gì trong suốt thời gian ở Các-men. 8 Ông cứ hỏi đầy
tớ ông, họ sẽ nói cho ông biết. Mong rằng đầy tớ tôi
được đẹp lòng ông, vì chúng tôi đã tới vào một ngày
lễ. Xin vui lòng cho các đầy tớ ông và cho Ða-vít, con ông,
cái gì ông sẵn có trong tay"."
9
Các đầy tớ ông Ða-vít đến và nói lại với ông Na-van
tất cả những lời ấy nhân danh ông Ða-vít, rồi họ đợi. 10 Ông Na-van trả lời cho tôi tớ ông Ða-vít
rằng:
"Ða-vít là ai? Con ông Gie-sê là ai? Ngày nay có nhiều
tôi tớ trốn chủ mà đi. 11 Chẳng lẽ tôi lại phải lấy
bánh của tôi, nước của tôi, các con vật tôi đã làm
thịt cho thợ xén lông của tôi, mà cho những người tôi
không biết từ đâu đến sao?" 12 Các đầy tớ ông
Ða-vít quay lại đường cũ và trở về. Khi đến nơi, họ
thuật lại cho ông Ða-vít tất cả những lời đó. 13 Ông
Ða-vít bảo người của ông: "Mỗi người hãy đeo gươm
của mình vào!" Mỗi người đã đeo gươm của mình, ông
Ða-vít cũng đeo gươm của ông. Có khoảng chừng bốn trăm
người lên theo ông Ða-vít, còn hai trăm thì ở lại giữ
đồ đạc.
14
Một trong số các đầy tớ báo tin cho bà A-vi-ga-gin, vợ ông
Na-van rằng: "Này, ông Ða-vít đã sai người từ sa mạc
đến chào ông chủ, và ông chủ đã xông vào họ. 15 Những
người ấy rất tốt với chúng tôi. Chúng tôi đã không bị
quấy nhiễu, đã không mất mát gì, suốt thời gian chúng tôi
di chuyển bên họ, khi chúng tôi ở ngoài đồng. 16 Họ đã
là thành luỹ bảo vệ chúng tôi, cả đêm lẫn ngày, suốt
thời gian chúng tôi ở với họ mà chăn chiên dê. 17 Bây
giờ xin bà biết cho và xem phải làm gì, vì người ta đã
quyết định hại ông chủ và cả nhà ông. Còn ông ấy thì
là một tên vô lại, không nói chuyện với ông ấy được."
18
Bà A-vi-ga-gin vội vàng lấy hai trăm cái bánh, hai bầu da đầy
rượu, năm con cừu đã làm thịt, năm thúng gié lúa rang,
một trăm bánh nho khô và hai trăm bánh vả, và chất lên
lưng lừa. 19 Bà bảo đầy tớ: "Các anh hãy đi đằng
trước tôi, còn tôi, tôi theo sau các anh." Nhưng bà
không nói cho chồng bà là ông Na-van biết.
20
Bà đang cỡi lừa đi xuống, khuất sau ngọn núi thì kìa ông
Ða-vít và người của ông đang xuống về phía bà, và bà
đã gặp họ. 21 Ông Ða-vít tự bảo: "Thật uổng công tôi
đã giữ tất cả những gì thuộc về tên này trong sa mạc,
và không để mất một cái gì của nó. Nó đã lấy oán
đền ơn. 22 Xin Thiên Chúa phạt các kẻ thù của Ða-vít thế
này và còn thêm thế kia nữa, nếu cho đến sáng mai, trong
tất cả những người thuộc về nó, tôi còn để lại một
tên đàn ông con trai nào!" 23 Thấy ông Ða-vít, bà
A-vi-ga-gin vội vàng xuống lừa, sấp mình xuống trước mặt
ông Ða-vít và sụp lạy sát đất. 24 Bà phục xuống dưới
chân ông và nói: "Thưa đức ông, tôi xin chịu tội! Nữ
tỳ ngài xin được nói thấu tai ngài! Xin ngài nghe nữ tỳ
ngài nói. 25 Xin đức ông đừng để tâm đến Na-van, kẻ vô
lại ấy, vì tên nó thế nào, thì nó như vậy: tên nó là
Ngu và cái ngu gắn liền với nó. Nhưng tôi, nữ tỳ ngài,
đã không trông thấy các đầy tớ mà đức ông sai đến. 26
Giờ đây, thưa đức ông, có Ðức Chúa hằng sống, và có
ngài đang sống đó, Ðức Chúa đã ngăn cản không cho ngài
đi đến chỗ đổ máu và tự tay trả thù. Bây giờ, ước
chi kẻ thù ngài, các kẻ tìm cách hại đức ông, phải bị
như Na-van! 27 Giờ đây, món quà này mà tớ nữ của ngài
đã đem đến cho đức ông, xin được giao cho các đầy tớ
đi theo chân đức ông. 28 Xin vui lòng xá lỗi cho nữ tỳ
ngài. Thật vậy, Ðức Chúa chắc chắn sẽ làm cho đức ông
một nhà kiên cố, vì đức ông chiến đấu những cuộc
chiến của Ðức Chúa, và suốt đời ngài, người ta không
tìm được nơi ngài một điều ác nào. 29 Có người đứng
lên để đuổi theo ngài và tìm hại mạng sống ngài, nhưng
mạng sống của đức ông sẽ được bọc trong bọc những kẻ
sống bên Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngài; còn mạng sống
các kẻ thù ngài, thì Ðức Chúa dùng dây phóng đá mà
phóng đi. 30 Vậy khi Ðức Chúa làm cho đức ông tất cả
điều tốt lành Người đã nói về ngài, và đặt ngài làm
người lãnh đạo Ít-ra-en, 31 thì đức ông sẽ không phải ân
hận và áy náy lương tâm vì đã đổ máu vô cớ và trả
thù cho chính mình. Khi Ðức Chúa xử tốt với đức ông,
thì xin ngài nhớ đến nữ tỳ ngài."
32 Ông Ða-vít nói với bà A-vi-ga-gin: "Chúc tụng Ðức Chúa là Thiên Chúa Ít-ra-en, hôm nay đã sai bà đến gặp tôi! 33 Bà được chúc phúc vì bà khôn ngoan, bà được chúc phúc vì hôm nay đã giữ không cho tôi đi tới chỗ đổ máu và tự tay trả thù. 34 Nhưng có Ðức Chúa hằng sống là Thiên Chúa Ít-ra-en, Ðấng đã ngăn cản không cho tôi làm hại bà! Giả như bà đã không vội vàng đến gặp tôi, thì cho đến khi trời sáng, sẽ không còn lại một tên đàn ông con trai nào của Na-van." 35 Ông Ða-vít nhận từ tay bà những gì bà mang đến cho ông, và ông nói với bà: "Bà hãy lên nhà bà bình an. Bà xem đây: tôi đã nghe theo tiếng bà và đã nể bà." 36 Bà A-vi-ga-gin về với ông Na-van. Kìa ông đang mở tiệc ở nhà ông, một bữa tiệc vương giả! Lòng ông Na-van vui vẻ. Ông say khướt nên bà không kể lại cho ông điều gì, dù nhỏ hay lớn, cho đến khi trời sáng. 37 Sáng hôm sau, khi ông Na-van tỉnh rượu, vợ ông mới kể lại cho ông các sự việc ấy. Tim ông chết lặng trong lồng ngực, ông cứng đờ ra như đá. 38 Khoảng mười ngày sau, Ðức Chúa đánh phạt ông Na-van và ông chết.
32 Ông Ða-vít nói với bà A-vi-ga-gin: "Chúc tụng Ðức Chúa là Thiên Chúa Ít-ra-en, hôm nay đã sai bà đến gặp tôi! 33 Bà được chúc phúc vì bà khôn ngoan, bà được chúc phúc vì hôm nay đã giữ không cho tôi đi tới chỗ đổ máu và tự tay trả thù. 34 Nhưng có Ðức Chúa hằng sống là Thiên Chúa Ít-ra-en, Ðấng đã ngăn cản không cho tôi làm hại bà! Giả như bà đã không vội vàng đến gặp tôi, thì cho đến khi trời sáng, sẽ không còn lại một tên đàn ông con trai nào của Na-van." 35 Ông Ða-vít nhận từ tay bà những gì bà mang đến cho ông, và ông nói với bà: "Bà hãy lên nhà bà bình an. Bà xem đây: tôi đã nghe theo tiếng bà và đã nể bà." 36 Bà A-vi-ga-gin về với ông Na-van. Kìa ông đang mở tiệc ở nhà ông, một bữa tiệc vương giả! Lòng ông Na-van vui vẻ. Ông say khướt nên bà không kể lại cho ông điều gì, dù nhỏ hay lớn, cho đến khi trời sáng. 37 Sáng hôm sau, khi ông Na-van tỉnh rượu, vợ ông mới kể lại cho ông các sự việc ấy. Tim ông chết lặng trong lồng ngực, ông cứng đờ ra như đá. 38 Khoảng mười ngày sau, Ðức Chúa đánh phạt ông Na-van và ông chết.
39
Ông Ða-vít nghe tin ông Na-van đã chết, thì nói: "Chúc
tụng Ðức Chúa, Ðấng đã biện hộ cho tôi, khi tôi bị Na-van
sỉ nhục, và đã ngăn không cho tôi tớ Người làm điều
ác. Còn điều ác Na-van đã làm, thì Ðức Chúa đã đổ
lại trên đầu nó."
Ông
Ða-vít sai người đi hỏi bà A-vi-ga-gin làm vợ. 40
Tôi tớ Ða-vít đến với bà A-vi-ga-gin tại Các-men và nói
với bà rằng: "Ông Ða-vít sai chúng tôi đến xin cưới
bà làm vợ." 41 Bà đứng dậy, sấp mặt xuống đất và
nói: "Này nữ tỳ ngài xin làm tớ nữ để rửa chân
cho tôi tớ của đức ông." 42 Bà A-vi-ga-gin vội vã
đứng dậy, lên lừa và có năm tớ gái theo chân bà. Bà
đi theo những người ông Ða-vít sai đến. Bà đã trở thành
vợ ông.
43
Ông Ða-vít cũng đã cưới bà A-khi-nô-am, người Gít-rơ-en.
Cả hai bà đều là vợ ông. 44 Vua Sa-un đã gả bà Mi-khan là
con gái vua và là vợ ông Ða-vít, cho ông Pan-ti, con ông La-gít, người
Ga-lim.
CHIA SẺ
Những sự kiện này nhắc nhở
chúng ta về những cách sống khác nhau.
Chúng ta có thể lấy oán báo ân.
Na-van đã làm điều đó khi ông
từ chối chia sẻ lương thực với những thuộc hạ của Đa-vít. Tên của
ông có nghĩa là “ngốc,” và điều đó chính xác với con người ông (Cn
17:13).
Chúng ta có thể lấy oán báo
oán. Đa-vít đã lên kế hoạch để thực
hiện điều đó trước khi ông bị ngăn chặn lại. Đó là một điều xem ra
rất tự nhiên vì hầu hết mọi người đều làm như thế, và cảm giác bị
tổn thương kêu gào chúng ta phải trả thù. Tuy nhiên, như Đa-vít vừa
mới bày tỏ lòng thương xót với Sa-un người đã đối xử với ông còn
thua xa cách Na-van vừa mới thực hiện! Thật là dễ dàng đánh mất quan
điểm khi mang trong tim mình sự giận dữ.
Chúng ta có thể chinh phục oán
bằng ân. Thiên Chúa sử dụng A-vi-ga-gin
để ngăn Đa-vít khỏi thành kẻ sát nhân. Cô ta nhắc nhở Đa-vít về cá
tính thật sự của Na-van (c.23-25) và nỗ lực của Đa-vít để làm việc
của Thiên Chúa (c.26-29). Cô ta cũng nhắc ông sẽ đau khổ khi ông nhớ đên
biến cố này trong tương lai (c.30-31). Đây là một lời khuyên hay để lưu
ý về lần tiếp theo khi mà bạn tìm kiếm việc trả thù. Hãy suy nghĩ
sách Châm Ngôn 20:22 và 24:29.
Thiên
Chúa sẽ sử dụng những người khôn ngoan đạo đức để cho những lời
khuyên, để trợ giúp trong cuộc sống chúng ta. Sự trợ giúp đó sẽ giúp
chúng ta nhận ra mục đích của Ngài dành cho bản thân mình trong hành
trình thiêng liêng của mỗi người. Khi một ai đó đang gặp những khó
khăn trong cuộc sống, bạn có giúp gì được cho họ có được những định
hướng đúng đắn mà Thiên Chúa đang dẫn đưa họ ? Đâu là cách thức để
bạn xây dựng tương quan của bạn với Ngài, để có thể nhạy bén với lời
mời gọi những người khác đến với Ngài, và bạn có thể chia sẻ để
giúp xây dựng những tương quan này ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC