IV.
Vua Ða-Vít
1.
Vua Ða-Vít Trị Vì Giu-Ða
Ông
Ða-vít được xức dầu phong vương tại Khép-rôn
1
Sau đó, ông Ða-vít thỉnh ý Ðức Chúa: "Con có nên đi
lên một trong các thành Giu-đa không?" Ðức Chúa phán
với ông: "Cứ lên."
Ông Ða-vít nói: "Con phải lên đâu?" Người phán: "Lên Khép-rôn." 2 Ông Ða-vít lên đó, cùng với hai bà vợ, là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men. 3 Còn những người đi theo ông, ông Ða-vít cũng đưa họ lên, mỗi người cùng với gia đình mình, và họ ở các thành vùng Khép-rôn. 4 Người Giu-đa kéo đến, và tại đó, họ xức dầu tấn phong ông Ða-vít làm vua nhà Giu-đa.
Ông Ða-vít nói: "Con phải lên đâu?" Người phán: "Lên Khép-rôn." 2 Ông Ða-vít lên đó, cùng với hai bà vợ, là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men. 3 Còn những người đi theo ông, ông Ða-vít cũng đưa họ lên, mỗi người cùng với gia đình mình, và họ ở các thành vùng Khép-rôn. 4 Người Giu-đa kéo đến, và tại đó, họ xức dầu tấn phong ông Ða-vít làm vua nhà Giu-đa.
Vua
Ða-vít sai sứ giả đi Gia-vết
Người ta báo tin cho vua Đa-vít rằng: "Người Gia-vết miền Ga-la-át đã chôn cất vua Sa-un." 5
Vua Ða-vít sai sứ giả đến với người Gia-vết miền Ga-la-át
và nói với họ: "Xin Ðức Chúa chúc phúc cho anh em, vì
anh em đã làm việc nghĩa ấy với chúa thượng của anh em là
vua Sa-un, và đã chôn cất vua. 6 Giờ đây, xin Ðức
Chúa lấy
tình thương và lòng thành tín mà đối xử với anh em. Cả
tôi nữa, tôi cũng sẽ lấy lòng tốt như vậy mà đối xử
với anh em, vì anh em đã làm điều ấy. 7 Giờ đây, anh em hãy
mạnh bạo lên, hãy tỏ ra là những người can đảm, vì chúa
thượng của anh em là vua Sa-un đã chết. Còn tôi thì nhà
Giu-đa đã xức dầu tấn phong làm vua của họ.
Ông
Áp-ne tôn ông Ít-bô-sét làm vua Ít-ra-en
8
Ông Áp-ne là con ông Ne và là tướng chỉ huy quân đội vua
Sa-un, đã rước ông Ít-bô-sét, con vua Sa-un, đưa sang Ma-kha-na-gim,
9 và tôn làm vua miền Ga-la-át, dân A-su-ri, miền
Gít-rơ-en, Ép-ra-im, Ben-gia-min và toàn thể Ít-ra-en. 10 Ông
Ít-bô-sét, con vua Sa-un, được bốn mươi tuổi khi lên làm vua
Ít-ra-en, và trị vì hai năm. Chỉ có nhà Giu-đa theo vua Ða-vít. 11
Thời gian vua Ða-vít làm vua tại Khép-rôn, cai trị nhà Giu-đa,
là bảy năm sáu tháng.
Giu-đa
và Ít-ra-en giao chiến. Trận Ghíp-ôn.
12
Ông Áp-ne, con ông Ne, cùng bề tôi vua Ít-bô-sét, con vua
Sa-un, ra quân từ Ma-kha-na-gim, tiến về phía Ghíp-ôn. 13 Ông
Giô-áp, con bà Xơ-ru-gia, cùng bề tôi vua Ða-vít, ra quân từ
Khép-rôn và gặp họ gần hồ Ghíp-ôn. Một phe đóng ở bên
này hồ, một phe đóng ở bên kia.
14
Ông Áp-ne nói với ông Giô-áp: "Các trai tráng hãy
đứng dậy và đấu trước mặt chúng ta!" Ông Giô-áp
nói: "Họ hãy đứng dậy!" 15 Họ đứng lên và đi
qua cho người ta đếm: mười hai người Ben-gia-min thuộc phía
vua Ít-bô-sét, con vua Sa-un, mười hai người trong số bề tôi
vua Ða-vít. 16 Mỗi người túm lấy đầu đối thủ của mình và
lấy gươm đâm vào sườn đối thủ, khiến họ đều cùng
ngã gục. Người ta gọi nơi ấy là Thửa Ðất Ðá Tảng;
thửa đất ấy ở Ghíp-ôn.
17
Ngày hôm ấy, cuộc giao tranh diễn ra rất ác liệt. Ông Áp-ne
và người Ít-ra-en bị bề tôi vua Ða-vít đánh bại. 18 Ở đó
có ba con trai bà Xơ-ru-gia là ông Giô-áp, ông A-vi-sai và
ông A-xa-hên. Ông A-xa-hên có đôi chân lanh lẹ như sơn
dương ngoài đồng. 19 Ông A-xa-hên đuổi theo ông
Áp-ne, chạy
sau ông ấy, không trệch bên phải bên trái. 20 Ông Áp-ne
ngoái lại và hỏi: "Có phải mày đó không, A-xa-hên?" Ông này trả
lời: "Tao đây." 21 Ông Áp-ne bảo
ông ấy: "Mày hãy đi trệch sang bên phải hay bên trái,
túm lấy một đứa trong các đầy tớ kia và lột lấy áo
của nó." Nhưng ông A-xa-hên không chịu ngưng đuổi theo
ông ấy. 22 Ông Áp-ne lại bảo ông A-xa-hên lần nữa
rằng:
"Mày hãy ngưng đuổi theo tao. Mày muốn tao quật mày xuống
đất sao? Tao sẽ còn mặt mũi nào mà nhìn Giô-áp, anh mày
được?" 23 Nhưng ông A-xa-hên từ chối không chịu
ngưng,
nên ông Áp-ne lấy giáo đâm ngược vào bụng ông ấy, và
giáo xuyên qua lưng. Ông ngã xuống đó và chết ngay tại chỗ.
Mọi kẻ đến chỗ ông A-xa-hên ngã xuống chết, thì dừng
lại.
24
Ông Giô-áp và ông A-vi-sai đuổi theo ông Áp-ne. Khi mặt
trời lặn, họ tới đồi Am-ma, ở phía đông Ghi-ác, trên
đường đi sa mạc Ghíp-ôn. 25 Con cái Ben-gia-min tập hợp lại
sau lưng ông Áp-ne, họ làm thành một khối và đóng trên
một đỉnh đồi. 26 Ông Áp-ne gọi ông Giô-áp và
nói: "Chẳng
lẽ cứ để gươm chém giết mãi sao? Ông không biết rằng
rốt cuộc chỉ là cay với đắng ư? Ðến bao giờ ông mới
bảo quân binh thôi không đuổi theo anh em của họ nữa?" 27
Ông Giô-áp nói: "Có Thiên Chúa hằng sống! Ông mà
không nói, thì mãi đến sáng quân binh mới thôi không
đuổi theo anh em của họ." 28 Ông Giô-áp cho thổi tù
và,
tất cả quân binh dừng lại, không đuổi theo Ít-ra-en nữa,
và họ không còn tiếp tục giao chiến.
29
Ông Áp-ne và người của ông đi trong vùng A-ra-va suốt đêm
ấy, họ sang sông Gio-đan, đi xuyên qua cả vùng Bít-rôn và
tới Ma-kha-na-gim. 30 Ông Giô-áp thôi không đuổi theo ông
Áp-ne; ông tập hợp toàn thể quân binh lại; trong số bề
tôi vua Ða-vít thiếu mười chín người và ông A-xa-hên. 31
Bề tôi vua Ða-vít đã hạ được ba trăm sáu mươi người
trong số người Ben-gia-min và người của ông Áp-ne, và
những người này đã chết. 32 Người ta mang ông A-xa-hên đi
và chôn cất ông trong mộ của cha ông, tại Bê-lem. Ông
Giô-áp và người của ông đi suốt đêm, và khi trời sáng
thì đến Khép-rôn.
CHIA SẺ
Nhẫn nại. Chi tộc Giu-đa của Đa-vít đã xức dầu tấn phong ông làm vua và thiết lập trụ sở chính ở Khép-rôn. Nhưng Áp-ne, anh em họ của Sa-un (1Sm 14:50) và những người chỉ hủy của quân đội ông, đã lập người con của Sa-un làm vua như một thách thức công khai với Thiên Chúa. Bất kể khi nào chúng ta thất bại trong việc tuân theo ý Chúa, chúng ta sẽ gây nên sự chia rẽ và đem đến sự hủy diệt (Gc 3:13-4:1). Mặc dù, Đa-vít đã biết ông sẽ trở thành vua và dù thời khắc đã đến để ông hành động vì Sa-un đã chết. Chúng ta thấy Đa-vít vẫn hỏi Thiên Chúa xem ông có nên đảm nhận vai trò lãnh đạo. Điều này cũng nhắc nhở chúng ta; trước khi lên đường bạn có thỉnh ý Thiên Chúa xem đây có phải là thời điểm thích hợp nhất chưa ?
Kiên trì. Ba cuộc ám sát sẽ xảy ra trước khi Đa-vít trở thành
vua của tất cả mọi người: A-xa-hên (ch.2), Áp-ne (ch.3), và Ít-bô-sết
(ch.4). Máu của tất cả những người này đã không đổ ra nếu những
người lãnh đạo chấp nhận vị vua mà Thiên Chúa đã chọn thay vì tìm
kiếm những ưu đãi cho riêng bản thân họ. Giô-áp và A-sa-ben có quan hệ
với Đa-vít (1 Sbn 2:16), vì thế mà mối bận tâm của họ liên quan đến
cả trên bình diện gia đình lẫn quốc gia. Nếu mọi người đều đặt vinh
quang của Thiên Chúa và sự thịnh vượng của đất nước lên trên, nhiều
tại họa sẽ có thể được tránh khỏi. Kiên
trì có thể là một tính cách tốt trong đời sống chúng ta nếu điều
đó là xứng với một mục tiêu có giá trị. Nhưng nếu mục đích chỉ vì
lợi ích cá nhân, kiên trì có thể chẳng có gì khác hơn là cứng đầu.
A-xa-hên đã trả giá cho sự cứng đầu của mình bằng chính mạng sống
mình. Trước khi bạn quyết định làm một điều gì lớn lao trong đời
mình, bạn có xem xét kỹ điều đó có đáng giá để tôi quyết tâm theo
đuổi ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC