Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

CHƯƠNG 10 - SÁCH SA-MU-EN 2

B. Chiến tranh với Am-mon. Vua Sa-lô-môn sinh ra.
Người Am-mon làm nhục sứ giả vua Ða-vít (1 Sb 19: 1-5)


 Vua Kha-nun làm nhục sứ giả của vua Đa-vít
1 Sau đó, vua của con cái Am-mon qua đời, và Kha-nun, con vua ấy, lên ngôi kế vị. 2 Vua Ða-vít nói: "Ta sẽ lấy tình mà đối xử với vua Kha-nun, con vua Na-khát, như cha vua ấy đã lấy tình mà đối xử với ta. Vua Ða-vít sai bề tôi chuyển lời chia buồn với vua ấy về vua cha. Nhưng khi bề tôi vua Ða-vít đến đất con cái Am-mon, 3 thì các tướng lãnh của con cái Am-mon thưa với vua Kha-nun, chúa thượng của chúng: "Ngài tưởng là Ða-vít kính trọng vua cha khi sai người đến chia buồn với ngài sao? Chẳng phải Ða-vít đã sai bề tôi đến với ngài là để quan sát thành, dò thám và lật đổ thành sao?" 4 Vua Kha-nun liền bắt bề tôi vua Ða-vít, cạo một nửa râu và cắt một nửa áo của họ cho đến mông, rồi thả về. 5 Người ta báo tin cho vua Ða-vít, vua sai người đi đón họ, vì những người ấy nhục nhã lắm. Vua bảo: "Các ngươi cứ ở lại Giê-ri-khô chờ cho râu mọc lại rồi hãy về."
 Chiến dịch thứ nhất đánh người Am-mon (1 Sb 19: 6-15)
6 Con cái Am-mon thấy rằng mình đã trở nên đáng ghét đối với vua Ða-vít. Con cái Am-mon đã sai người đi thuê của dân A-ram ở Bết Rơ-khốp và dân A-ram ở Xô-va: hai mươi ngàn bộ binh; của vua thành Ma-a-kha: một ngàn người; của dân thành Tốp: mười hai ngàn người. 7 Vua Ða-vít nghe tin thì sai ông Giô-áp đi với toàn thể đạo binh các dũng sĩ. 8 Con cái Am-mon tiến ra và dàn trận ở lối vào cửa thành. Quân A-ram Xô-va, quân A-ram Rơ-khốp, quân Tốp và quân Ma-a-kha thì đóng riêng ngoài đồng. 9 Ông Giô-áp thấy rằng mình phải đối phó với mặt trận cả phía trước lẫn phía sau, nên đã chọn trong toàn thể tinh binh của Ít-ra-en một số người và dàn trận đối diện với người A-ram. 10 Phần quân còn lại, ông giao cho ông A-vi-sai, anh ông, để dàn trận đối diện với con cái Am-mon. 11 Ông nói: "Nếu người A-ram mạnh hơn tôi, thì bác sẽ cứu viện tôi. Còn nếu con cái Am-mon mạnh hơn bác, thì tôi sẽ đến cứu viện bác. 12 Can đảm lên, chúng ta hãy tỏ ra can đảm, vì dân chúng ta và vì các thành của Thiên Chúa chúng ta! Xin Ðức Chúa thực hiện điều Người coi là tốt!" 13 Ông Giô-áp và quân binh của ông tiến lên giao chiến với quân A-ram, và chúng chạy trốn trước mặt họ. 14 Khi con cái Am-mon thấy quân A-ram chạy trốn, thì chúng cũng chạy trốn trước mặt ông A-vi-sai và rút về thành. Sau khi thắng con cái Am-mon, ông Giô-áp trở về Giê-ru-sa-lem.
 Thắng quân A-ram (1 Sb 19: 16 -19)

 Các vua chư hầu đến cầu hòa với Ít-ra-en và làm tôi họ
15 Người A-ram thấy mình bị Ít-ra-en đánh bại, thì họp lại với nhau. 16 Vua Ha-đát-e-de sai người đi chiêu mộ người A-ram ở bên kia Sông Cả. Chúng đến Khê-lam, có Sô-vác, tướng chỉ huy quân đội của vua Ha-đát-e-de, cầm đầu. 17 Người ta báo tin cho vua Ða-vít. Vua quy tụ toàn thể Ít-ra-en, vượt sông Gio-đan và đến Khê-lam. Người A-ram dàn trận đối diện với vua Ða-vít và giao chiến với vua. 18 Người A-ram chạy trốn trước mặt Ít-ra-en. Vua Ða-vít tiêu diệt của người A-ram bảy trăm chiến xa và bốn mươi ngàn kỵ binh. Còn Sô-vác, tướng chỉ huy quân đội, thì bị vua hạ và chết tại đó. 19 Tất cả các vua chư hầu của vua Ha-đát-e-de thấy mình bị Ít-ra-en đánh bại, thì cầu hoà với Ít-ra-en và làm tôi họ. Người A-ram sợ không dám cứu viện con cái Am-mon nữa.
CHIA SẺ

Lòng tốt của Đa-vít đối với Mơ-phi-bô-sét đã được chấp nhận, nhưng cách diễn tả lòng tốt của ông đối với Ha-un đã bị từ chối và dẫn đến cái chết của gần năm mươi ngàn người. Những người tư vấn của Ha-un đã nghi ngờ về Đa-vít và đã đặt vấn đề về động lực của ông, bởi vì họ đã xét đoán Đa-vít dựa trên những gì họ đã thực hiện.
Những người tôi tớ của nhà vua thỉnh thoảng bị đối xử tệ bạc (Mt 10:16 tt), nhưng họ không cần phải boăn khoăn: nhà vua của họ làm chủ mọi sự, và nhiều điều sẽ được chữa lành qua thời gian. Thiên Chúa chăm sóc cho dân của Ngài.
Câu 12 là một minh chứng tốt về sự quân bình trong Kinh thánh giữa quyền tối cao của Thiên Chúa và trách nhiệm của con người. Thiên Chúa, Đấng ban cho mục đích (chiến thắng trong trận chiến) cũng sẽ ban cho phương tiện để đạt mục đích (khích lệ những ai làm tốt nhiệm vụ của mình). Đức tin và việc làm phải luôn đi với nhau.
Có bao giờ bạn rơi vào tình huống khi sự chân thành của bạn đã bị hiểu lầm, bạn làm một điều tốt nhưng đã bị giải thích sai lạc ? Bạn đã phản ứng như thế nào khi bị như vậy ? Nếu điều ấy lại xảy ra, bạn sẽ phản ứng như thế nào ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC