Ðức
công chính của Thiên Chúa vượt trên tất cả
1
Bấy giờ ông Gióp lên tiếng nói:
2
Quả thật, tôi biết rõ thế này: Trước nhan Thiên Chúa,
phàm
nhân cho mình là công chính thế nào được?
3
Nếu ai thích tranh luận với Người,
thì
ngàn lần Người cũng không đáp lại một.
4
Có ai lòng trí khôn ngoan, sức lực dũng mãnh,
đương
đầu với Người mà vẫn còn nguyên vẹn?
5
Người chuyển núi dời non mà chúng không hay,
Người
lật nhào chúng trong cơn thịnh nộ,
6
Người làm rung chuyển móng nền cõi đất
và
cột trụ của nó phải lung lay.
7
Người ra lệnh là mặt trời không mọc,
Người
niêm ấn lên các vì sao.
8
Duy mình Người trải rộng các tầng trời,
đạp
lên trên ba đào biển cả.
9
Người làm ra Hùng tinh, Lạp Hộ,
chòm
Sao Mão và tinh tú Phương Nam.
10
Người làm nên những điều vĩ đại khôn dò
và
những điều kỳ diệu không đếm xuể.
11
Này, Người có đi qua tôi, tôi cũng chẳng thấy,
Người
có lướt tới, tôi cũng chẳng nhận ra.
12
Này Người bắt đi, ai giành lại được?
Ai
dám hỏi Người: "Ngài làm gì thế?"
13
Thiên Chúa không rút lại cơn thịnh nộ của Người,
các
đồng minh của thủy thần Ra-háp
phải
nằm rạp dưới chân Người.
14
Chẳng lẽ tôi lại tranh cãi, hay tìm lý để chống đối
Người sao?
15
Cho dù tôi có lý, tôi cũng không tranh cãi,
nhưng
sẽ xin Ðấng xét xử tôi thương xót.
16
Tôi có kêu cầu và Người đáp lại,
tôi
cũng chẳng tin là Người nghe tiếng tôi.
17
Người vùi dập tôi trong cơn dông bão,
lại
vô cớ bắt tôi chịu thêm nhiều thương tích.
18
Người chẳng để tôi kịp thở,
mà
lại dìm tôi trong bao nỗi đắng cay.
19
Cậy vào sức ư? Chính Người lại là Ðấng hùng mạnh!
Cậy
vào toà xét xử? Nhưng ai cắt cử Người?
20
Cho dù tôi có lý, miệng tôi cũng kết án tôi;
cho
dù tôi có vẹn toàn, nó vẫn chứng minh là tôi bất chính.
21
Tôi vẹn toàn ư? Chính tôi cũng không hay,
tôi
chẳng màng sống nữa!
22
Tất cả đều như nhau; vì thế tôi mới bảo:
đứa
gian ác cũng như kẻ vẹn toàn, chính Người tiêu diệt hết!
23
Nếu thình lình xảy ra tai ương gây chết chóc,
thì
Người vẫn thản nhiên nhạo cười
trước
cảnh khốn cùng của người vô tội.
24
Miền đất có bị trao vào tay kẻ dữ,
thì
Người cũng che mặt các quan toà,
nếu
không phải là Người thì ai đây?
25
Ngày đời tôi trôi nhanh hơn kẻ chạy đua,
nó
qua mau, mà không thấy hạnh phúc.
26
Nó lướt đi như những chiếc thuyền nan,
như
phượng hoàng bổ xuống bắt mồi.
27
Nếu con nói: con sẽ quên đi lời than thở,
đổi
nét mặt mà hớn hở vui tươi,
28
thì con lại khiếp sợ mọi nỗi đớn đau;
con
biết rằng: Ngài chẳng kể con là vô tội.
29
Vậy nếu con đã làm điều dữ,
thì
nhọc nhằn vô ích mà làm chi?
30
Nếu con có tắm bằng nước tuyết,
có
lấy thuốc tẩy mà rửa tay cho sạch,
31
bấy giờ, Ngài sẽ nhận chìm con xuống bùn,
khiến
áo xống con cũng coi con là ghê tởm.
32
Vì Người không phải là người phàm như tôi,
để
tôi tranh cãi với Người,
để
cùng với Người ra trước toà xét xử.
33
Giữa chúng tôi chẳng ai làm trọng tài
để
đặt tay lên cả hai chúng tôi.
34
Phải chi Người đẩy xa tôi ngọn roi của Người,
và
đừng làm tôi kinh hoàng sợ hãi!
35
Bấy giờ tôi sẽ nói mà không còn sợ Người,
vì
tôi thấy tôi đâu có như vậy!
CHIA SẺ
Gióp đã chấp nhận khẳng định của Bin-đát về
Thiên Chúa là Đấng công chính, nhưng làm như thế không giải quyết vấn nạn của
ông. Trong câu 21, ông đặt vấn đề: “tại sao Thiên Chúa kết án tôi ?” Sau đó Gióp
nói lên ba điều mà ông phàn nàn.
“Tôi không thể
tranh luận với Ngài” (1-13). Thiên Chúa Vĩ đại hơn và
mạnh mẽ hơn chúng ta, ai có thể tuyên chiến với Ngài ? Thiên Chúa là Đấng thượng
trí và oai hùng; chúng ta ngây ngô và yếu đuối.
“Tôi
không thể trả lời Ngài” (9:14-35). Nếu Thiên Chúa và Gióp đưa nhau đến tòa, Gióp
sẽ không có lý chứng gì để tranh luận. Thiên Chúa là thẩm phán, Ngài có tất cả
mọi quyền lực, và không ai có thể tranh luận với Ngài. Trong khi đó, cuộc sống
trôi nhanh tựa bóng câu, giống như một người chạy nhanh, một con tàu và chim ó.
Vì Gióp đã đổi nét mặt tươi vui (c.27) sẽ
không thay đổi hoàn cảnh của mình. Điều đó có vẻ như là một sự giả hình.
Đây là một chương rất đặc biệt. Trong
chương này chúng ta thấy có lời ca ngợi vì quyền năng của Thiên Chúa. Có lòng
khiêm hạ vì ai có thể đứng trước Thiên Chúa? Có một tâm hồn tìm kiếm. Như Gióp
đã đang tìm kiếm và chính khi đó ông ý thức rằng thân phận con người của mình,
nhưng ông cũng ý thức về sức mạnh của Thiên Chúa. Ngài là tất cả mọi quyền năng
và trong suốt chương này Gióp nói về Thiên Chúa và ca ngợi Ngài. Khi Gióp nhìn
lại bản tính và sức mạnh của Thiên Chúa, Gióp đã nhận biết Ngài với một kinh nghiệm
mới. Gióp nhận ra phải có Đấng Trung Gian để bênh vực ông trong khi xét xử. Bạn
có nhận ra đó cũng là nhu cầu của chính bạn, và khao khát Ngài như Gióp đã từng
khao khát ?
" Này người bắt đi, ai giành lại được"
Trả lờiXóaPhút chót ông Giop vẫn tin Chúa, vẫn nghĩ mọi việc Chúa làm.
Trong con thì lạ lạ. Tin thì tin, phó thác thì cũng có phó thác mà sao sao í.
Chúa vẫn gì đó mầu nhiệm. Đúng là Chúa gọi thì ai giành lại được. Con cứ sống theo khả năng, một ít bản chất, một ít nghị lực, một ít ước mơ hoài bảo, một ít học hỏi mỗi ngày, một ít tu sửa chính mình, rồi sao đó thì cứ sao. Có Trăng cũng được, mà tối trời cũng xong, mong sao ngày nào Trống Não ngày ấy, an yên hết việc nghỉ. Nhắm mắt là ngủ, mở mắt là việc, xong. " Xác hồn này, trí lòng này" anh Đại muốn chi muốn, biểu đi em đi, biểu nhắm mắt nghỉ yên em nhắm ha ha.
Riết rồi em thấy quá cảnh cũng dui dui. Anh làm sao em dui là được hỉ.
Nói chứ, con đón chờ trong hy vọng mấy chương sau Ông Gióp dui. Như là phút giây tột cùng của đau khổ, chỉ thấy trong ông Giop sự cô đơn ko người yêu thương bênh vực. Thương ông Giop. Và tin rằng " Ngài ủi an con bằng thương mến vô vàng", tin là Ngài cao siêu hơn con tưởng. Amen
"Trước nhan Thiên Chúa,
Trả lờiXóaphàm nhân cho mình là công chính thế nào được?"
Lạy Chúa, trước Chúa con không là gì, xin cho con sống công chính hơn mỗi ngày, xin cho con tạt dạ sức mạnh và quyền năng của Chúa để con biết tôn kính Ngài trong mọi ngày đời con, cho con biết kính sợ Ngài và xin dùng quyền năng của Ngài giúp con mỗi ngày sống tốt hơn mình của ngày hôm trước, con xin đặt đời con trong tay Ngài. Amen!