2.
Vua Ða-Vít Trị Vì Giu-Ða Và Ít-Ra-En
Vua
Ða-vít được xức dầu tấn phong làm vua Ít-ra-en (1 Sb 11: 1-3)
1
Toàn thể các chi tộc Ít-ra-en đến gặp vua Ða-vít tại
Khép-rôn và thưa: "Chúng tôi đây là cốt nhục của
ngài.
2 Ngay cả trước kia, khi ông Sa-un làm vua cai trị chúng tôi, chính ngài đã chỉ huy các cuộc hành quân của Ít-ra-en. Ðức Chúa đã phán với ngài: "Chính ngươi sẽ chăn dắt Ít-ra-en, dân Ta, chính ngươi sẽ là người lãnh đạo Ít-ra-en." 3 Toàn thể kỳ mục Ít-ra-en đến gặp vua tại Khép-rôn. Vua Ða-vít lập giao ước với họ tại Khép-rôn, trước nhan Ðức Chúa. Rồi họ xức dầu tấn phong Ða-vít làm vua Ít-ra-en.
2 Ngay cả trước kia, khi ông Sa-un làm vua cai trị chúng tôi, chính ngài đã chỉ huy các cuộc hành quân của Ít-ra-en. Ðức Chúa đã phán với ngài: "Chính ngươi sẽ chăn dắt Ít-ra-en, dân Ta, chính ngươi sẽ là người lãnh đạo Ít-ra-en." 3 Toàn thể kỳ mục Ít-ra-en đến gặp vua tại Khép-rôn. Vua Ða-vít lập giao ước với họ tại Khép-rôn, trước nhan Ðức Chúa. Rồi họ xức dầu tấn phong Ða-vít làm vua Ít-ra-en.
4
Vua Ða-vít được ba mươi tuổi khi lên làm vua, và trị vì bốn
mươi năm. 5 Tại Khép-rôn, vua trị vì Giu-đa bảy năm sáu
tháng. Tại Giê-ru-sa-lem, vua trị vì toàn thể Ít-ra-en và Giu-đa
ba mươi ba năm.
Chiếm
Giê-ru-sa-lem (1 Sb 11: 4-9)
6
Vua và người của vua tiến về Giê-ru-sa-lem đánh người
Giơ-vút là dân bản xứ. Chúng nói với vua Ða-vít:
"Ông sẽ không vào đây được, vì người mù người
què sẽ đẩy lui ông." Nghĩa là: "Ông Ða-vít sẽ
không vào đây được." 7 Vua Ða-vít đã chiếm được
đồn luỹ Xi-on, đó là Thành vua Ða-vít. 8 Ngày hôm
đó, vua
Ða-vít nói: "Mọi kẻ muốn đánh người Giơ-vút, thì hãy
qua đường hầm mà tấn công người mù người què, những
kẻ mà lòng vua Ða-vít ghét." Vì thế có câu:
"Người mù người què sẽ không được vào Ðền." 9
Vua Ða-vít đóng tại đồn luỹ và gọi đó là Thành vua
Ða-vít. Rồi vua Ða-vít xây chung quanh, từ nền Mi-lô vào phía
trong. 10 Vua Ða-vít ngày càng mạnh thế, và Ðức
Chúa, Thiên
Chúa các đạo binh, ở với vua.
11
Ông Khi-ram, vua thành Tia, sai sứ giả đến với vua Ða-vít, đem
theo gỗ bá hương, thợ mộc, thợ đẽo đá xây, và họ đã
xây nhà cho vua Ða-vít. 12 Vua Ða-vít biết rằng Ðức
Chúa đã
đặt mình làm vua cai trị Ít-ra-en, và vì dân Người là
Ít-ra-en, Người đã làm cho vương quyền của vua được vinh
hiển.
Các
con vua Ða-vít sinh ra tại Giê-ru-sa-lem (1 Sb 14: 3-7)
13
Sau khi từ Khép-rôn tới, vua Ða-vít lấy thêm tỳ thiếp và
vợ ở Giê-ru-sa-lem, và vua Ða-vít sinh thêm con trai con gái. 14
Ðây là tên những người vua sinh được tại Giê-ru-sa-lem:
Sam-mu-a, Sô-váp, Na-than, Sa-lô-môn, 15 Gíp-kha,
Ê-li-su-a, Ne-phéc, Gia-phia,16 Ê-li-sa-ma, En-gia-đa và
Ê-li-phe-lét.
Chiến
thắng quân Phi-li-tinh (1 Sb 14: 8-16)
17
Khi quân Phi-li-tinh nghe biết là người ta đã xức dầu tấn
phong vua Ða-vít làm vua Ít-ra-en, thì toàn thể quân Phi-li-tinh
lên tìm bắt vua Ða-vít. Vua Ða-vít nghe tin liền xuống nơi ẩn
náu. 18 Quân Phi-li-tinh đến và tràn vào thung lũng người
Ra-pha. 19 Vua Ða-vít thỉnh ý Ðức Chúa: "Con có nên tiến
đánh quân Phi-li-tinh không? Ngài có trao chúng vào tay con
không?" Ðức Chúa trả lời vua Ða-vít: "Cứ lên, vì
chắc chắn ta sẽ trao quân Phi-li-tinh vào tay ngươi." 20 Vua
Ða-vít đến Ba-an Pơ-ra-xim, và vua Ða-vít đánh bại chúng ở
đó. Vua nói: "Ðức Chúa đã chọc thủng quân thù
trước mặt tôi, như chỗ bị nước chọc thủng." Vì thế,
người ta đặt tên cho nơi ấy là Ba-an Pơ-ra-xim. 21 Chúng đã
bỏ lại đó các tượng thần của chúng, và vua Ða-vít và
người của vua đã mang đi.
22
Một lần nữa, quân Phi-li-tinh lại lên và tràn vào thung
lũng người Ra-pha. 23 Vua Ða-vít thỉnh ý Ðức Chúa; Người
phán: "Ðừng lên, nhưng hãy đi vòng, đánh tập hậu, và
tấn công chúng từ phía lùm cây sếu. 24 Khi nào ngươi nghe
tiếng chân bước trên ngọn các cây sếu, bấy giờ ngươi
hãy mau mau tấn công, vì bấy giờ Ðức Chúa sẽ ra trận
trước mặt ngươi để đánh quân đội Phi-li-tinh." 25 Vua
Ða-vít làm như Ðức Chúa đã truyền cho vua, và vua đã
đánh bại người Phi-li-tinh từ Ghe-va cho đến lối vào Ghe-de.
CHIA SẺ
Khi vị vua của Thiên Chúa cai
trị dân Ngài, nơi đó có sự hiệp nhất thay vì chia rẽ và nội chiến.
Tất cả Ít-ra-en đã thuộc về Thiên Chúa và Đa-vít, tại đây có nền
hòa bình giữa những người anh em.
Chúng ta nên thuộc về Đức Giêsu
Kitô, Con Vua Đa-vít, vì nhiều lý do. Ngài là Đấng Thiên Chúa chọn
(c.2), và chúng ta là “những thành viên trong thân thể Ngài, là thịt,
là xương Ngài” (Ep 5:30). Ngài là Đấng Thiên Chúa xức dầu (tên Kitô
có nghĩa là “người được xức dầu”), và chỉ có Ngài có quyền cai
trị. Ngài đã chứng tỏ chính Ngài trong cuộc chiến và đã chiến thắng
các kẻ thù của Ngài.
Bao lâu các tín hữu tuân phục
ai đó thay vì Đức Giêsu Kitô, sự chia rẽ và phân tranh sẽ hiện diện giữa dân Thiên Chúa. Chúng ta hiệp
nhất không phải vì chúng ta có cùng một kẻ thù, nhưng bởi vì chúng
ta vâng phục một vị Vua chung (x. 1Cr 1:10-31.)
Đa-vít
đã không làm vua Ít-ra-en cho tới khi ông 37 tuổi, dù ông đã được hứa
trao vương quốc từ nhiều năm trước (1Sm 16:13). Khi tôi cảm thấy bị áp
lực để đạt một kết quả và thành công tức thời, bài học về sự kiên
nhẫn và chờ đợi khi giờ của Ngài đến của Đa-vít có thể được áp
dụng cho bản thân tôi trong hoàn cảnh hiện tại chăng ?
Hôm nay, sách thánh kể lại chuyện vua Đa-vít thống nhất đất nước và được xức dầu tấn phong làm vua Ít-ra-en, khai sinh ra một quốc gia mới. Hôm nay cũng đánh dấu thêm một mốc đường nữa con vừa đi qua trong đời sống hôn nhân. Năm ấy, Chúa đã đóng ấn trên hai chúng con, khai sinh ra một gia đình mới trong Chúa. Hợp nhất và có Chúa ở cùng là ơn con muốn xin Chúa cho con được hiểu sâu xa hơn trong giờ cầu nguyện này khi nhìn về một chặng đường dài của đời sống gia đình con.
Trả lờiXóaChẳng phải cứ lúc nào "một điều nhịn, chín điều lành" là có hoà khí trong gia đình, vì sẽ đến một lúc nào đó "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng". Chẳng phải để hướng dẫn hay đóng góp vào sinh hoạt gia đình mà mọi thành viên trong gia đình phải theo "ý tôi", bởi lẽ "ý tôi" là đúng nhất. Cũng chẳng phải cứ nhân danh Chúa mà làm điều này, nói điều kia, gây tổn thương đến người khác. Vua Sa-un xưa đã chẳng nhân danh Chúa mà lên đường tìm giết Đa-vít (1 Sm 23:7) đó sao? Tất cả những xáo trộn này cho con thấy sự thiếu vắng Thiên Chúa trong tâm hồn mỗi người chúng con. Có Thiên Chúa trong dáng vẻ bên ngoài bằng việc đọc kinh đi lễ thì được ích gì, khi chúng con cứ hục hặc với nhau và mỗi người sống trong thế giới riêng của mình? Lời Chúa chẳng biến thành sức sống trong con nên những chịu đựng kia đã là khối thuốc bùng nổ khi sức riêng con không còn nữa. Ơn Chúa không thể sinh hoa kết trái trong con thì làm sao gia đình con có thể có tiếng cười? Tình yêu Thiên Chúa của con èo uột nên con cao ngạo mà quên rằng chúng con chỉ là người tưới bón vun trồng, "nhưng Thiên Chúa Đấng làm cho lớn lên, mới đáng kể" (1 Cr 3:7). Chúa kết hợp vợ chồng con cái chúng với nhau để cùng giúp nhau lớn lên trong Chúa, trong đó sứ mạng của mỗi người chúng con là "làm theo khả năng Chúa ban" (1 Cr 3:5). Sứ mạng của gia đình cũng là để loan truyền tình yêu Thiên Chúa, để "ý Cha thể hiện", bắt đầu từ ngay trong gia đình, chứ không phải là để củng cố địa vị làm cha, làm mẹ.
Lạy Chúa, con có trách nhiệm trong những đổ vỡ đau thương của gia đình con. Cúi xin Chúa nhân từ thương xót mà tha thứ cho con. Xin tình yêu Thiên Chúa lấp đầy những ngăn cách giữa chúng con, những hố sâu trong lòng mỗi người do con đã tạo ra. Xin ân sủng Chúa đưa chúng con lại gần nhau hơn mỗi ngày. Xin nhắc nhở con rằng hợp nhất không đòi hỏi sự giống nhau trong cá tính, sự đồng tình trong mọi khía cạnh, nhưng là biết tôn trọng sự khác biệt của nhau và giúp nhau thăng tiến trong sự cá biệt của từng người. Chúa ơi, có phải hợp nhất, trên hết, chính là sự đồng nhất trong lòng vâng phục Thiên Chúa không? Xin tình yêu Chúa thúc đẩy con tha thiết đến với giờ cầu nguyện mỗi ngày hơn để tình Cha con mình được gắn bó hơn nữa hầu tình yêu ấy có thể tuôn tràn qua từng người trong gia đình con. Xin cho con được tự do để ân sủng Chúa không ngừng hoán cải con mỗi ngày nên giống như lòng Chúa mong ước hơn, vì con có Chúa ngày hôm nay không có nghĩa là con sẽ có Chúa hôm sau và mãi mãi. Con chân thành cầu xin như vậy, lạy Chúa là Cha rất nhân từ của con.