Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

CHƯƠNG 16 - DÂN SỐ


Cô-rắc, Ða-than và A-vi-ram nổi loạn
1 Cô-rắc, con ông Gít-ha, cháu ông Cơ-hát thuộc chi tộc Lê-vi, đã lôi kéo những người thuộc chi tộc Rưu-vên, là Ða-than và A-vi-ram, con của ông Ê-li-áp, với Ôn, con ông Pe-lét.
2 Họ nổi lên chống ông Mô-sê, và cùng với họ có hai trăm năm mươi người trong số con cái Ít-ra-en, là những người lãnh đạo cộng đồng, là thành viên hội đồng và là những nhân vật tên tuổi. 3 Họ tụ tập trước mặt ông Mô-sê và ông A-ha-ron, và nói với hai ông: "Các ông quá lắm rồi! Toàn thể cộng đồng đều là thánh, và Ðức Chúa ngự giữa họ. Vậy tại sao các ông lại đè đầu đè cổ cộng đồng của Ðức Chúa?"
4 Nghe thấy vậy, ông Mô-sê sấp mặt xuống đất. 5 Ông nói với Cô-rắc và đồng bọn rằng: "Sáng mai Ðức Chúa sẽ cho biết ai thuộc về Người, ai được thánh hiến và được Người cho ở gần; kẻ Người chọn thì Người sẽ cho ở gần. 6 Các anh phải làm thế này: Anh Cô-rắc và đồng bọn của anh hãy lấy bình hương, 7 thắp lửa vào bình hương, và ngày mai đổ hương lên trên, trước nhan Ðức Chúa; và kẻ nào Ðức Chúa chọn thì người đó được thánh hiến. Này con cháu Lê-vi, các anh quá quắt lắm đó!"
8 Ông Mô-sê nói với Cô-rắc: "Này con cháu Lê-vi, nghe đây! 9 Thiên Chúa của Ít-ra-en đã biệt đãi các anh giữa cộng đồng Ít-ra-en, đưa các anh đến gần Chúa, để các anh phục dịch Nhà Tạm của Ðức Chúa và túc trực trước cộng đồng mà thi hành tác vụ thay cho họ: như thế, các anh còn cho là quá ít sao? 10 Người đã đưa anh và cùng với anh tất cả các người Lê-vi anh em của anh, tới gần Người, mà các anh còn đòi làm tư tế nữa! 11 Thế là chống Ðức Chúa, anh cùng với cả bọn anh mới toa rập với nhau, chứ ông A-ha-ron là gì mà các anh cằn nhằn ông ấy?"
12 Ông Mô-sê sai đi gọi Ða-than và A-vi-ram, con ông Ê-li-áp, nhưng họ trả lời: "Chúng tôi không đến! 13 Ông đã đưa chúng tôi ra khỏi đất tràn trề sữa và mật, để chúng tôi phải chết trong sa mạc, như thế là ít hay sao mà ông lại còn tự đặt mình làm thủ lãnh chúng tôi nữa? 14 Thật chẳng phải là ông đã dẫn chúng tôi vào một đất tràn trề sữa và mật, ông cũng chẳng cho chúng tôi đồng ruộng và vườn nho làm sở hữu. Ông tưởng móc mắt được những người này cho họ khỏi thấy sao? Chúng tôi không đến!" 15 Ông Mô-sê bừng bừng nổi giận, và thưa với Ðức Chúa: "Xin Ngài đừng chiếu cố lễ phẩm chúng dâng! Dù một con lừa của chúng, con cũng đã không hề lấy, và con cũng chẳng làm thiệt hại một người nào trong bọn chúng."
Hình phạt
16 Ông Mô-sê nói với ông Cô-rắc: "Anh và tất cả đồng bọn của anh, ngày mai hãy đến trước nhan Ðức Chúa, anh và họ cùng với ông A-ha-ron. 17 Mỗi người cầm bình hương của mình, đổ hương vào, rồi ai nấy hãy đưa bình hương tới nhan Ðức Chúa, tất cả là hai trăm năm mươi chiếc. Cả anh và ông A-ha-ron nữa, mỗi người hãy mang bình hương của mình." 18 Mỗi người cầm bình hương, thắp lửa vào bình và đổ hương lên. Rồi họ đứng ở cửa Lều Hội Ngộ cùng với ông Mô-sê và ông A-ha-ron. 19 Cô-rắc đã triệu tập toàn thể cộng đồng trước mặt các ông, ở cửa Lều Hội Ngộ. Và vinh quang của Ðức Chúa đã xuất hiện trước toàn thể cộng đồng.
20 Ðức Chúa phán với ông Mô-sê và ông A-ha-ron rằng: 21 "Các ngươi hãy rời xa cộng đồng này, vì Ta sẽ huỷ diệt nó trong giây lát. 22 Các ông liền sấp mặt xuống đất và kêu: "Lạy Chúa là Thiên Chúa ban sinh khí cho mọi xác phàm, chỉ có một người phạm tội mà Chúa nổi giận với cả cộng đồng sao?" 23 Ðức Chúa phán bảo ông Mô-sê rằng: 24 "Ngươi hãy nói với cộng đồng: "Hãy tránh xa khu vực quanh nhà của Cô-rắc, Ða-than và A-vi-ram!"
25 Bấy giờ ông Mô-sê đứng dậy đi về phía Ða-than và A-vi-ram, theo sau ông là các kỳ mục Ít-ra-en. 26 Ông nói với cộng đồng: "Này, chớ tới gần lều của những con người hư đốn ấy, và đừng đụng tới tất cả những gì của họ, kẻo vì liên luỵ mà anh em cũng bị huỷ diệt với tất cả tội lỗi của họ." 27 Và người ta rời xa khu vực quanh nhà của Cô-rắc, Ða-than và A-vi-ram. 
Đa-than và A-vi-ram ra đứng ở cửa lều của họ cùng với vợ con và cháu chắt.28 Ông Mô-sê nói: "Cứ thế này mà anh em biết là Ðức Chúa đã sai tôi làm những công việc đó, chứ không phải tôi tự ý làm: 29 Nếu những người này chết bình thường như mọi người, nghĩa là số phận chung của mọi người cũng là số phận của họ, thì đúng là Ðức Chúa đã không sai tôi. 30 Còn nếu Ðức Chúa làm điều khác thường này là đất mở họng ra nuốt tươi các người ấy cùng với tất cả những gì của họ, nghĩa là họ bị chôn sống dưới âm phủ, thì anh em sẽ biết rằng những người đó đã khinh dể Ðức Chúa."
31 Ông vừa nói những lời ấy xong, đất dưới chân họ liền rẽ ra, 32 mở họng nuốt chửng họ, nhà cửa của họ, mọi người nhà của Cô-rắc cũng như tất cả tài sản.
33 Những người ấy cùng với tất cả những gì của họ đã bị chôn sống dưới âm phủ, và đất đã khép lại vùi lấp họ; họ biến mất khỏi công hội. 34 Tất cả những người Ít-ra-en đứng chung quanh nghe tiếng họ kêu la thì trốn chạy, và nói: "Coi chừng đất nuốt cả chúng ta bây giờ!"
35 Ðức Chúa cho lửa ngốn trọn hai trăm năm mươi người đã dâng hương.


Ðức Chúa cho lửa ngốn trọn hai trăm năm mươi người đã dâng hương

CHIA SẺ

Người lãnh đạo thành công thường bị buộc tội đề cao bản thân mình, đặc biệt bởi những ai ghen tị với họ và muốn chiếm vị trí của họ. Điều rõ ràng là tất cả dân Chúa được Ngài tách riêng ra bởi Ngài và cho Ngài, nhưng cũng dễ dàng nhận thấy rằng Thiên Chúa gọi một số người trong dân Ngài thành những người lãnh đạo phục vụ ở những vị trí đặc biệt. Không có sự lãnh đạo, chúng ta sẽ trở nên hỗn loạn.
Những nhà lãnh đạo thường bị phỉ báng vì những điều họ không làm (c.12-14). Mô-sê đã muốn đưa quốc gia vào trong miền đất Thiên Chúa hứa ban cho họ, nhưng vì thái độ không tin của dân đã giữ chân họ ở bên ngoài. Thật là dễ dàng cho những kẻ nổi loạn để tìm một con dê tế thần hơn là xưng thú tội của chính mình. Họ nói rằng Ai-cập là vùng “đất tuôn trào sữa và mật ong”. Tuyên bố của họ cho thấy lòng họ đang ở đâu.
Sự chống đối thật là ấn tượng: 250 người lãnh đạo, tất cả hiệp nhất chống lại Mô-sê. Nhưng Mô-sê đã không sợ hãi, ông đã đem vấn đề đến với Thiên Chúa và để Ngài phân xử. Thiên Chúa sẽ biện hộ cho những tôi tớ của Ngài tốt hơn việc họ có thể tự bảo vệ cho chính mình. Một lần nữa, tình yêu và sự cầu bầu của Mô-sê đã cứu tất cả mọi người đã gây nên những khó khăn cho ông. (x. Rm 12:14-21.)
Gần mười lăm ngàn người đã chết bởi vì bốn người muốn thăng tiến bản thân họ (Ds 17:14). Sự nguy hiểm này vẫn còn với chúng ta ngày hôm nay, và chúng ta phải để ý đến sách Châm Ngôn 16:18; 18:12; và 1Pr 5:5-6.
Cộng đoàn Giáo hội đáng lý phải luôn là một nơi ở đó mọi người đối xử với nhau thân mật và yêu thương, nhưng trên thực tế trong Giáo hội vẫn thường xảy ra những xung đột và tổn thương. Nguyên nhân của những sự kiện đau lòng này xuất phát từ thái độ ghen tị nhau của một số người trong cộng đoàn. Đâu là những nguyên nhân gây nên những chia rẽ trong cộng đoàn, nhóm bạn tham gia ? Dựa vào đâu để bạn nhận ra điều Thiên Chúa ra lệnh cho Mô-sê căn dặn dân chúng “chớ lại gần lều của những con người hư đốn ấy” ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC