Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 31 - SÁCH SA-MU-EN 1

Trận Ghin-bô-a. Vua Sa-un tử trận. (1 Sb 10: 1-12)
1 Người Phi-li-tinh giao chiến với Ít-ra-en. Người Ít-ra-en chạy trốn trước mặt người Phi-li-tinh và bị tử thương ngã gục trên núi Ghin-bô-a. 2 Người Phi-li-tinh bám sát vua Sa-un cùng các con trai vua, và chúng giết ông Giô-na-than, ông A-vi-na-đáp và ông Man-ki Su-a, các con vua Sa-un. 3 Áp lực của mặt trận dồn về phía vua Sa-un. Lính bắn cung nhận ra vua. Vua rất run sợ khi thấy lính bắn cung. 4 Vua Sa-un bảo người hầu cận: "Rút gươm ra và đâm ta đi, kẻo bọn không cắt bì ấy đến đâm ta và ngạo ta." Nhưng người hầu cận không dám vì quá sợ. Vua Sa-un mới lấy gươm ra và lao vào mũi gươm. 5 Người hầu cận thấy vua đã chết cũng lao mình vào mũi gươm của anh ta và chết theo vua. 6 Thế là vua Sa-un, với ba con trai, người hầu cận và mọi người của vua đều cùng chết ngày hôm đó. 7 Người Ít-ra-en ở bên kia thung lũng và ở bên kia sông Gio-đan, thấy người Ít-ra-en chạy trốn và vua Sa-un cùng các con vua đã chết, thì bỏ các thành của họ mà chạy trốn. Người Phi-li-tinh đến và chiếm cứ các thành ấy.

Vua Sa-un lấy gươm ra và lao vào mũi gươm, người hầu cận cũng lao vào mũi gươm của anh ta và chết theo vua
 8 Ngày hôm sau, người Phi-li-tinh đến lột các xác chết, thì tìm thấy vua Sa-un và ba người con trai nằm trên núi Ghin-bô-a. 9 Chúng chặt đầu vua và tước võ khí của vua. Rồi chúng sai người rảo quanh khắp xứ Phi-li-tinh, để báo tin mừng cho đền thần của chúng và cho dân. 10 Chúng đặt võ khí của vua Sa-un trong đền các thần Át-tô-rét, còn thi hài vua thì chúng bêu ở tường thành Bết San.
11 Khi dân thành Gia-vết miền Ga-la-át nghe biết cách người Phi-li-tinh đã đối xử với vua Sa-un, 12 thì tất cả các người can đảm đã lên đường, đi suốt đêm, lấy thi hài vua và thi hài các con vua khỏi tường thành Bết San, rồi trở về Gia-vết và thiêu tại đó.13 Họ lấy hài cốt và chôn dưới cây liễu bách ở Gia-vết, rồi ăn chay bảy ngày.
CHIA SẺ
 
Đánh bại. Đa-vít đã chiến thắng và phân chia những chiến lợi phẩm; Sa-un đã thua trận và bị lột bởi kẻ thù. Gi-đôn đã cắm trại gần Gi-boa trước khi ông có chiến thắng lớn lao trước người Mi-đi-an (Tp 7:1), nhưng Gi-boa mãi mãi sẽ bị nhắc đến với sự thất bại của Sa-un. Trong cuộc đời mình, bạn để lại những tượng đài chiến thắng hay tượng đài thất bại?
Chết. sự chết bao trùm khắp Ít-ra-en: những người lính của họ chết, Sa-un và những chiến binh của ông chết, và những người con trai của Sa-un chết. Đây thật là một giá phải trả quá cao vì sự phản bội của một người: “hướng đi của tính xác thịt là sự chết” (Rm 8:6). Chúng ta có thể thấy nhiều điều tương đồng giữa cái chết của Sa-un và của Chúa Giêsu: Ngài cũng bị lột trần, bị treo lên để mọi người nhạo báng, các môn đệ của Ngài cũng bỏ chạy tán loạn, và có những người tử tế đã chôn cất Ngài theo đúng nghi thức an táng. Tuy nhiên, có sự khác biệt lớn lao chính là Đức Giêsu đã đem đến niềm hy vọng qua cái chết của mình, còn Sa-un đã để lại di chứng là trốn chạy của khỏi người Phi-li-tinh của dân Ít-ra-en. Cuộc sống và cái chết của bạn đem đến những đóng góp gì cho mọi người?
Sứ điệp. Nếu Ít-ra-en đã chiến thắng, Thiên Chúa đã có thể chẳng được vinh quang gì cả. Thay vì thế, những thần ngoại được tôn vinh, và người chết bị xúc phạm. Thật là tồi tệ nếu phải chết vì thua trận, nhưng không được chôn cất tử tế lại còn là một điều tồi tệ hơn. Nếu bạn được phép, bạn sẽ viết trên mộ của Sa-un một sứ điệp gì ? Bạn muốn để lại sứ điệp gì trên bia đá của chính ngôi mộ của bạn ?
Sự tận tâm . Những người Gia-vết can đảm liều mạng sống của mình để Sa-un và những người con ông có một đám tang xứng hợp. Họ làm điều này vì Sa-un đã giải thoát thành của họ bốn mươi năm trước đây, và họ bày tỏ lòng biết ơn của mình (1Sm 11:1-11). Sau này, Đa-vít đã tôn vinh họ vì việc làm này của họ (2 Sm 2:4-7). Nghĩa cử của người nhà Gia-vết có làm bạn suy nghĩ gì về biết bao điều tốt đẹp mà Thiên Chúa đã làm cho bạn trong những năm qua: mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…,bảy mươi năm, và bạn đã làm gì để đáp lại những gì bạn đã lãnh nhận từ Ngài ? Bạn có dám liều chết để làm một nghĩa cử đẹp cho Thiên Chúa của bạn ?

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 30 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Ða-vít tiến đánh người A-ma-lếch
1 Sang ngày thứ ba, khi ông Ða-vít và người của ông đến Xích-lắc, thì người A-ma-lếch đã cướp phá miền Ne-ghép và thành Xích-lắc. Chúng phá phách Xích-lắc và phóng hoả đốt thành. 2 Chúng bắt đàn bà và mọi người trong thành, từ nhỏ đến lớn, làm tù, nhưng không giết ai. Chúng dẫn họ đi và tiếp tục lên đường. 3 Khi ông Ða-vít và người của ông đến thành thì thấy thành đã bị phóng hoả, và vợ cùng con trai con gái của họ đã bị bắt làm tù. 4 Ông Ða-vít và quân binh ở với ông oà lên khóc cho đến khi không còn sức khóc nữa. 5 Hai bà vợ của ông Ða-vít cũng bị bắt làm tù, đó là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men.
6 Ông Ða-vít lâm vào cảnh rất ngặt nghèo vì người ta bàn chuyện ném đá ông; thật vậy, tâm hồn ai cũng cay đắng khi nghĩ đến con trai con gái của mình. Nhưng ông Ða-vít lấy lại can đảm, nhờ Ðức Chúa, Thiên Chúa của ông. 7 Ông Ða-vít bảo tư tế Ép-gia-tha, con ông A-khi-me-léc: "Xin ông đem ê-phốt lại đây cho tôi." Ông Ép-gia-tha đem ê-phốt lại cho ông Ða-vít. 8 Ông Ða-vít thỉnh ý Ðức Chúa rằng: "Con có nên rượt theo bọn cướp đó không? Con có đuổi kịp chúng không?" Người phán với ông: "Cứ rượt theo, vì ngươi sẽ đuổi kịp và chắc chắn ngươi sẽ giải thoát được tù." 9 Ông Ða-vít đi cùng với sáu trăm người theo ông; khi họ đến khe nước Bơ-xo thì một số người đã dừng lại. 10 Ông tiếp tục rượt theo cùng với bốn trăm người. Hai trăm người đã dừng lại vì quá mệt, không đủ sức sang qua khe nước Bơ-xo.
11 Người ta thấy một tên Ai-cập ngoài đồng, liền bắt đem đến ông Ða-vít. Họ cho nó bánh, nó ăn, rồi họ cho nó uống nước. 12 Họ cho nó một miếng bánh vả và hai chùm nho khô. Ăn xong, nó hoàn hồn, vì đã ba ngày ba đêm nó chẳng ăn uống gì. 13 Ông Ða-vít hỏi nó: "Anh là người của ai và quê ở đâu?" Nó đáp: "Tôi là một thanh niên Ai-cập, nô lệ của một người A-ma-lếch. Chủ tôi bỏ tôi lại vì tôi ngã bệnh, nay đã ba ngày. 14 Chúng tôi đã cướp phá vùng Ne-ghép của người Cơ-rê-thi, vùng Ne-ghép của Giu-đa và vùng Ne-ghép của Ca-lếp, và chúng tôi đã phóng hoả đốt Xích-lắc." 15 Ông Ða-vít nói: "Anh có muốn đưa tôi xuống chỗ bọn cướp ấy không?" Nó đáp: "Ông hãy lấy Thiên Chúa mà thề với tôi là ông sẽ không giết tôi, và sẽ không nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ đưa ông xuống chỗ bọn cướp đó."
16 Nó đưa ông xuống, và kìa chúng đang tản mác khắp miền, chè chén, ăn mừng số chiến lợi phẩm lớn đã cướp được ở đất Phi-li-tinh và ở đất Giu-đa. 17 Ông Ða-vít đánh giết chúng từ hừng đông cho đến chiều hôm sau. Không tên nào thoát, trừ bốn trăm thanh niên cưỡi lạc đà chạy trốn. 18 Ông Ða-vít giải thoát tất cả những gì người A-ma-lếch đã cướp; ông cũng giải thoát hai bà vợ của ông. 19 Họ không mất gì: từ người nhỏ đến người lớn, con trai, con gái họ, chiến lợi phẩm và tất cả những gì chúng đã lấy của họ, ông Ða-vít đem về tất cả. 20 Ông Ða-vít lấy tất cả chiên dê và bò. Người ta đi trước, dẫn theo đàn vật và nói: "Ðây là chiến lợi phẩm của ông Ða-vít!"

Ông Ða-vít đánh giết bọn cướp đang chè chén, ăn mừng số chiến lợi phẩm đã cướp được ở đất Phi-li-tinh và ở đất Giu-đa
21 Ông Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã quá mệt, không đủ sức đi theo ông Ða-vít, và đã bị bỏ lại ở khe nước Bơ-xo. Họ ra đón ông Ða-vít và đón quân binh đi với ông. Ông Ða-vít cùng với quân binh lại gần và vấn an họ. 22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong đám người đã đi với ông Ða-vít lên tiếng nói: "Bởi vì họ đã không đi với chúng tôi, nên chúng tôi sẽ không cho họ phần chiến lợi phẩm chúng tôi đã lấy lại được, ngoại trừ vợ con của mỗi người. Họ hãy dẫn những người ấy mà đi." 23 Nhưng ông Ða-vít nói: "Thưa anh em, đừng làm như thế với những thứ Ðức Chúa đã ban cho chúng ta. Người đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta bọn cướp đến tấn công chúng ta. 24 Ai có thể nghe anh em trong việc này? Vì
Phần của người xuống giao chiến thế nào,
phần của người ở lại giữ đồ đạc cũng vậy:
họ sẽ cùng nhau chia phần."
25 Từ ngày đó về sau, ông đặt điều ấy thành luật lệ và quy định cho Ít-ra-en cho đến ngày nay.
26 Khi ông Ða-vít đến Xích-lắc, ông gửi những phần chiến lợi phẩm cho các kỳ mục Giu-đa, đồng bào của ông, mà nói: "Ðây là quà tặng anh em, lấy từ chiến lợi phẩm cướp được của các kẻ thù Ðức Chúa." 27 Ông gửi cho: những người ở Bết Ên, những người ở Ra-mốt Ne-ghép, những người ở Giát-tia, 28 những người ở A-rô-e, những người ở Xíp-mốt, những người ở Ét-tơ-mô-a, 29 những người ở Các-men, những người ở các thành người Giơ-rác-mơ-ên, những người ở các thành người Kê-ni, 30 những người ở Khoóc-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-tác, 31 những người ở Khép-rôn, và tất cả những nơi ông Ða-vít và người của ông đã thường qua lại.
CHIA SẺ

Nhận biết mình đã bị loại ra khỏi trận chiến, Đa-vít đã quay về lại Xích-lắc chỉ để rồi khám phá ra tai họa. Nhiều khi trong cuộc sống, khó khăn này kéo theo những khó khăn khác còn nặng nề hơn. Nếu Sa-un đã tiêu diệt những người A-ma-lếch như Đức Chúa đã ra lệnh (1 Sm 15),  những cuộc tấn công này đã không xảy ra. Sự bất tuân của chúng ta có thể gây ra những rắc rối cho nhiều người khác.
Thời thế không tạo nên anh hùng: nó cho thấy một con người đã được trui luyện như thế nào. Giống như những thuộc hạ của ông, Đa-vít đã khóc và buồn rầu, nhưng không giống những thuộc hạ của mình, ông đã không tìm một lý do nào đó để biện minh. Trong những lúc gặp khó khăn, diễn tả cảm xúc của bạn một cách chân thành, nhưng đừng tìm một ai đó để đổ lỗi. Thay vì đổ lỗi, bạn hãy tìm sức mạnh cho mình từ nơi Thiên Chúa (c.6) và tìm kiếm ý Ngài (c. 7-8). Ngài làm chủ mọi sự.
Thiên Chúa sử dụng những điều yếu kém của thế gian, ngay cả một em bé bệnh tật bị bỏ rơi chờ chết. Khi chúng ta làm những điều khả thể, Thiên Chúa làm những điều bất khả thi. Tai họa trở thành chiến thắng, đem lại lợi ích cho mọi người.
Những thời khắc khủng hoảng sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai, chúng có thể làm chúng ta bị đè bẹp, hoặc xây dựng nên con người chúng ta thêm mạnh mẽ tùy theo phản ứng của mỗi người. Đối diện với khủng hoảng Đa-vít đã làm hai công việc. Một là ông đã dừng lại để giải quyết khủng hoảng về vài trò lãnh đạo của mình. Tiếp đó ông thỉnh ý Thiên Chúa về điều ông cần phải làm tiếp theo. Cho dù đang gặp nhiều khó khăn về cảm xúc, mệt nhọc về thân xác và tinh thần, nhưng Đa-vít đã chiến đấu can đảm nhờ Thiên Chúa (c.23), và đã chiến thắng một cách oanh liệt. Đâu là những cuộc chiến mà bạn đang đối diện, và bạn đang chiến đấu bằng sức mạnh nào ?

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 29 - SÁCH SA-MU-EN 1

Các người chỉ huy Phi-li-tinh cho ông Ða-vít về
1 Người Phi-li-tinh tập họp toàn thể quân đội tại A-phếch, còn người Ít-ra-en thì đóng trại tại suối nước ở Gít-rơ-en. 2 Các vương hầu người Phi-li-tinh dẫn đầu các đoàn một trăm, một ngàn quân đi diễu hành; ông Ða-vít và người của ông diễu hành sau cùng với vua A-khít. 3 Các người chỉ huy Phi-li-tinh hỏi: "Bọn Híp-ri kia là gì vậy?" Vua A-khít nói với các người chỉ huy Phi-li-tinh: "Ðó là Ða-vít, tôi tớ ông Sa-un, vua Ít-ra-en, chứ ai! Hắn ở với tôi từ một hai năm nay, và tôi không thấy nơi hắn điều gì đáng trách, từ ngày hắn về đầu hàng tôi cho đến hôm nay." 4 Các người chỉ huy Phi-li-tinh nổi giận với vua và nói: "Ông hãy cho người ấy về, nó hãy về nơi ông đã chỉ định cho nó. Nó không được cùng với chúng ta xuống giao chiến, kẻo nó trở nên địch thủ của chúng ta trong chiến trận. Nó sẽ dùng gì mà lấy lòng chúa thượng nó, nếu không phải là dùng đầu của những người này? 5 Tên này chẳng phải là Ða-vít mà người ta đã múa nhảy hát mừng rằng:
"Vua Sa-un hạ được hàng ngàn,
ông Ða-vít hàng vạn"?"
6 Vua A-khít gọi ông Ða-vít lại và nói với ông: "Có Ðức Chúa hằng sống, ông là người ngay thẳng. Tôi lấy làm vui thấy ông cùng với tôi ra vào chiến đấu, vì tôi không thấy điều gì xấu nơi ông, từ ngày ông đến với tôi cho đến ngày hôm nay. Nhưng ông không được lòng các vương hầu. 7 Vậy ông hãy về và ra đi bình an. Ông đừng làm điều gì phật lòng các vương hầu người Phi-li-tinh." 8 Ông Ða-vít nói với vua: "Tôi đã làm gì? Từ ngày tôi phục vụ ngài cho đến hôm nay ngài đã thấy điều gì đáng trách nơi tôi tớ ngài, khiến tôi không thể đến giao chiến với các kẻ thù của đức vua là chúa thượng tôi?" 9 Vua A-khít trả lời ông Ða-vít: "Tôi biết ông đẹp lòng tôi như một sứ giả của Thiên Chúa. Có điều là các người chỉ huy Phi-li-tinh đã nói: "Nó không được cùng với chúng ta lên giao chiến. 10 Vậy sáng mai ông hãy dậy sớm, cũng như các tôi tớ của chủ ông đã đến với ông. Các ông hãy dậy sớm, và khi trời sáng, hãy ra đi."
11 Ông Ða-vít dậy sớm cùng với người của ông, để ra đi ngay từ sáng sớm và trở về đất Phi-li-tinh. Còn người Phi-li-tinh thì lên Gít-rơ-en.

CHIA SẺ


Đa-vít đã bị loại ra ngoài, nhưng Thiên Chúa, Đấng giàu lòng thương xót đã gìn giữ ông. Điều này đem đến cho chúng ta nhiều động viên, khi chúng ta phạm tội, nhưng điều đó không phải để chúng ta dùng mà biện minh cho tội mình phạm.
Nhà vua chẳng bao giờ khám phá xem điều gì đang diễn ra, vì thế Đa-vít phải là một diễn viên có tài. Tuy nhiên, liệu điều đó có giá trị gì khi đạt được thành công bằng sự gian dối ? Sự giả hình và dối trá đã hủy hoại vua Sa-un.
Đức Chúa đã dùng bài hát đã từng gây nên rắc rối giữa Đa-vít với Sa-un (1Sm 18:7-9) để đưa ông ra khỏi rắc rối với người Phi-li-tinh. Sa-un không phải là kẻ thù của Đa-vít, và Đa-vít không muốn gặp ông trên chiến trường, cũng như đánh nhau chống lại dân tộc mình. Nhưng khi bạn kết thân với kẻ thù, bạn tạo ra những khó khăn. Hãy tạ ơn vì Thánh vịnh 103:10-14.
Đa-vít rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan. Nếu ông thực sự chiến đấu cho vua A-khít, ông sẽ chống lại chính dân tộc mình. Giả như Đa-vít không chiến đấu cùng với quân Phi-li-tinh, ông phải chống lại họ, và với sáu trăm quân liệu ông có thể làm được gì ? Đôi khi những quyết định của chúng ta có thể khờ dại đến độ Thiên Chúa phải gửi đến cho chúng ta chính kẻ thù của ta để vực chúng ta đứng lên và giữ chúng ta khỏi rơi vào những rắc rối. Bạn học được bài học gì qua câu chuyện của Đa-vít trong chương 29 này ?

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 28 - SÁCH SA-MU-EN 1

Người Phi-li-tinh đi đánh Ít-ra-en
1 Thời ấy, người Phi-li-tinh tập hợp quân đội để ra trận giao chiến với Ít-ra-en. Vua A-khít nói với ông Ða-vít: "Ông phải biết rằng ông và người của ông sẽ ra quân với tôi." 2 Ông Ða-vít nói với vua A-khít: "Thế thì ngài sẽ biết tôi tớ ngài làm được gì." Vua A-khít bảo ông Ða-vít: "Vậy tôi sẽ đặt ông làm người hộ vệ tôi suốt đời."
Vua Sa-un và bà đồng bóng tại Ên Ðo
3 Ông Sa-mu-en đã qua đời, toàn thể Ít-ra-en đã cử hành tang lễ cho ông và chôn cất ông ở Ra-ma, thành của ông. Vua Sa-un trục xuất các người đồng bóng và thầy bói ra khỏi xứ.
4 Người Phi-li-tinh tập hợp lại và đến đóng trại ở Su-nêm. Vua Sa-un tập hợp toàn thể Ít-ra-en, và họ đóng trại ở Ghin-bô-a. 5 Vua Sa-un thấy trại của người Phi-li-tinh thì sợ và tim ông đập mạnh. 6 Ông thỉnh ý Ðức Chúa nhưng Ðức Chúa không trả lời, dù bằng giấc mộng, bằng thẻ u-rim, hay qua trung gian ngôn sứ. 7 Vua Sa-un bảo triều thần: "Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng, để ta thỉnh ý bà ấy." Triều thần nói với vua: "Thưa có một bà đồng bóng ở Ên Ðo."
8 Vua Sa-un cải trang, mặc áo khác rồi ra đi, có hai người cùng đi với vua. Ðang đêm, họ đến nhà người đàn bà, và vua nói: "Xin bà ngồi đồng mà bói cho tôi, và hãy gọi lên cho tôi người tôi sẽ nói cho bà biết." 9 Người đàn bà nói với vua: "Này chính ông biết điều vua Sa-un đã làm: vua đã diệt trừ các người đồng bóng và các thầy bói trong xứ. Vậy tại sao ông lại gài bẫy hại tôi để làm cho tôi phải chết?" 10 Vua Sa-un lấy Ðức Chúa mà thề với bà ấy: "Có Ðức Chúa hằng sống, tôi xin thề rằng bà sẽ không mắc lỗi trong việc này." 11 Người đàn bà nói: "Tôi phải gọi ai lên cho ông?" Vua trả lời: "Bà gọi ông Sa-mu-en lên cho tôi."
Bà gọi ông Sa-mu-en lên cho tôi



12 Người đàn bà trông thấy ông Sa-mu-en và rú lên. Người đàn bà nói với vua Sa-un: "Tại sao ngài lại đánh lừa tôi? Ngài là vua Sa-un!" 13 Vua nói với bà: "Ðừng sợ! Bà đã trông thấy gì?" Người đàn bà trả lời vua Sa-un: "Tôi đã trông thấy một thần linh đang từ đất đi lên." 14 Vua hỏi: "Hình dáng thế nào?" Bà đáp: "Một cụ già đi lên, mình quấn áo choàng." Vua Sa-un biết đó là ông Sa-mu-en, liền sấp mặt sát đất mà lạy. 15 Ông Sa-mu-en hỏi vua Sa-un: "Tại sao ngài lại gọi tôi lên mà quấy rầy tôi?" Vua Sa-un trả lời: "Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo. Người Phi-li-tinh đang giao chiến với tôi, và Thiên Chúa đã rời khỏi tôi: Người không trả lời tôi nữa, dù qua trung gian ngôn sứ, hay qua giấc mộng. Vậy tôi đã gọi ông, để ông cho tôi biết tôi phải làm gì." 16 Ông Sa-mu-en nói: "Tại sao ngài thỉnh ý tôi, trong khi Ðức Chúa đã rời khỏi ngài và đã trở nên thù địch với ngài? 17 Ðức Chúa đã hành động như Người đã dùng tôi mà phán: Ðức Chúa đã giật vương quyền ra khỏi tay ngài và ban cho một người khác là Ða-vít. 18 Bởi vì ngài đã không nghe tiếng Ðức Chúa và đã không trút cơn thịnh nộ của Người xuống A-ma-lếch, cho nên hôm nay Ðức Chúa đã xử với ngài như thế. 19 Cùng với ngài, Ðức Chúa sẽ trao cả Ít-ra-en nữa vào tay người Phi-li-tinh. Ngày mai, ngài và các con trai ngài sẽ ở với tôi. Cả quân đội Ít-ra-en nữa, Ðức Chúa cũng sẽ trao vào tay người Phi-li-tinh."
Ðức Chúa đã giật vương quyền ra khỏi tay ngài và ban cho một người khác là Ða-vít
 20 Lập tức vua Sa-un ngã sóng sượt xuống đất: vua quá sợ hãi vì lời ông Sa-mu-en nói. Hơn nữa, vua không còn sức, vì suốt ngày suốt đêm hôm ấy đã không ăn gì. 21 Người đàn bà đến bên vua Sa-un và thấy vua quá kinh hoàng thì nói với vua: "Ngài coi, nữ tỳ ngài đã nghe theo ngài. Tôi đã liều mạng và vâng nghe những lời ngài truyền cho tôi. 22 Vậy bây giờ, xin ngài cũng vui lòng nghe theo nữ tỳ ngài: tôi xin dọn cho ngài miếng bánh, và xin ngài ăn để có sức tiếp tục lên đường." 23 Vua từ chối và nói: "Ta sẽ không ăn đâu." Các người theo hầu cũng như người đàn bà nài nỉ vua, nên vua nghe theo họ. Vua trỗi dậy từ dưới đất và ngồi lên giường. 24 Người đàn bà có một con bê béo trong nhà. Bà vội vàng làm thịt, lấy bột mà nhồi, rồi nướng bánh không men. 25 Bà dọn ra trước mặt vua Sa-un và trước mặt các người theo hầu vua. Họ ăn rồi đứng dậy và đi ngay đêm ấy.
CHIA SẺ

Sa-un đã chiến đấu với kẻ thù giả trong một thời gian dài đến mức khi kẻ thù thật xuất hiện, nhà vua đã không đề phòng. Thiên Chúa đã không ở với ông, và lời cầu nguyện đã  không được trả lời (Cn 1:20-33). Khi Sa-un bắt đầu triều đại của mình, lúc đó là vào “bình minh của ngày mới” (1 Sm 9:26), nhưng giờ đây ông đang bước đi trong tối tăm. Sa-un đã không che dấu chính con người ông (c.8); ông đã cho thấy chính con người thật của mình. Trong suốt triều đại của mình, ông đã che đậy, và sự thật rồi cũng được mở ra.
Dựa vào thế lực của sự dữ, người phụ nữ lên đồng đã xin để cho Sa-mu-en nhập vào, nhưng Đức Chúa đã cho phép Sa-mu-en xuất hiện. Người bạn mà Sa-un đã làm đau khổ khi còn sống, và tìm kiếm khi đã chết. Phải chăng đã quá trễ để chúng ta biết ơn với những người đã cố gắng giúp chúng ta ? Phải chăng đã quá trễ để chúng ta biết khiêm tốn về con người mình.
Sự bất tuân của Sa-un trong quá khứ đã dẫn đến những khó khăn trong hiện tại, cả thất bại và cái chết trong tương lai. Khi Thiên Chúa đã ban cho ông những cơ hội để hoán cải, ông đã phớt lờ đi. Ông đã không “hãy tìm kiếm Thiên Chúa khi Ngài còn có thể tìm thấy” (Is 55:6).
Thật là đáng tiếc vì Sa-un đã chọn con đường sai lạc. Thay vì đối diện với số phận của mình, ông muốn làm chủ định mệnh của mình. Thiên Chúa đã nói với ông điều gì sẽ xảy ra. Giờ đây Sa-un trong tình trạng tuyệt vọng, ông đang tìm cho mình một lối thoát, nhưng quá trễ; ông đã đi lạc  đường ngay nẻo chính, và đã đi quá xa trên con đường sai lạc của mình. Bất kể khi nào bạn đang cố tìm kiếm con đường riêng của đời mình mà không có Thiên Chúa, khi đó bạn đang rẽ vào một con đường sai lạc. Thiên Chúa muốn hướng dẫn bạn trong suốt hành trình của cuộc đời bạn. Ngài mời bạn đi bằng niềm tin, thay vì đi với cái nhìn của mắt thịt, cũng không phải bằng ma thuật. Ngài mời gọi bạn tín thác nơi Ngài để nhận lấy sự khôn ngoan và hướng dẫn từ Ngài cho tương lai của cuộc  đời bạn. Chỉ khi nào bạn đi với niềm tin trong Đức Giêsu Kitô là Chúa của bạn khi đó bạn biết rằng mình đang đi đúng đường. Rất nhiều người hôm nay cũng tìm cách làm chủ định mệnh tương lai của mình. Họ đọc sách tử vi, xem bói toán, cầu cơ, lên đồng… để tìm sự hướng dẫn cho tương lai. Bạn có tìm kiếm tương lai của đời mình bằng những phương thế này ? Khi bạn cảm thấy dường như không còn chọn lựa nào khác nữa, chỉ có cách rẽ vào một con đường bất chính, bạn sẽ làm gì để có được những quyết định đúng đắn trong những thời khắc như vậy ?

Thứ Hai, 27 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 27 - SÁCH SA-MU-EN 1

4. Ông Ða-Vít Ðến Với Người Phi-Li-Tinh
Ông Ða-vít trốn đi Gát
1 Ông Ða-vít tự bảo: "Giờ đây, một ngày nào đó, tôi sẽ phải mất mạng bởi tay vua Sa-un. Không gì tốt hơn cho tôi là thoát sang đất người Phi-li-tinh.

Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 26 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Ða-vít tha chết cho vua Sa-un
1 Người vùng Díp đến gặp vua Sa-un tại Ghíp-a và thưa: "Ða-vít chẳng trốn trên đồi Kha-khi-la, đối diện với hoang địa đó sao?"

Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 25 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Sa-mu-en qua đời
1 Ông Sa-mu-en qua đời. Toàn thể Ít-ra-en tập hợp lại cử hành tang lễ cho ông. Họ chôn cất ông tại quê nhà ông, ở Ra-ma.

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 24 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Ða-vít tha chết cho vua Sa-un
1 Ông Ða-vít lên khỏi chỗ đó và ở trên những đỉnh núi Ên Ghe-đi. 2 Sau khi vua Sa-un đuổi người Phi-li-tinh và trở về, người ta báo tin cho vua rằng: "Này Ða-vít đang ở trong sa mạc Ên Ghe-đi."

Thứ Năm, 23 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 23 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Ða-vít đến Cơ-i-la
1 Người ta báo tin cho ông Ða-vít biết rằng: "Kìa người Phi-li-tinh đang tấn công Cơ-i-la và cướp phá các sân lúa." 2 Ông thỉnh ý Ðức Chúa rằng: "Con có nên đi không và có đánh bại được những tên Phi-li-tinh này không?"

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 22 - SÁCH SA-MU-EN 1

3. Ông Ða-Vít Cầm Ðầu Một Bọn Thủ Hạ
Ông Ða-vít bắt đầu cuộc sống nay đây mai đó
1 Ông Ða-vít đi khỏi đó và trốn thoát vào hang A-đu-lam. Các anh ông và tất cả nhà cha ông nghe tin và xuống đó với ông.

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 21 - SÁCH SA-MU-EN 1

1 Ông Ða-vít đứng dậy và ra đi, còn ông Giô-na-than thì trở về thành.
Ông Ða-vít dừng lại ở Nốp
2 Ông đến Nốp gặp tư tế A-khi-me-léc. Ông A-khi-me-léc run sợ ra đón ông Ða-vít và hỏi ông: "Sao ông chỉ có một mình, không ai đi theo?"

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 20 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Giô-na-than giúp ông Ða-vít trốn thoát
1 Ông Ða-vít trốn khỏi Nai-giốt thuộc Ra-ma, và đến nói trước mặt ông Giô-na-than: "Tôi đã làm gì, tôi có lỗi gì, có tội gì với cha anh, mà người lại tìm hại mạng sống tôi?"

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 19 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Giô-na-than can thiệp cho ông Ða-vít
1 Vua Sa-un nói với ông Giô-na-than, con vua, và với toàn thể triều thần về ý định giết ông Ða-vít. Nhưng ông Giô-na-than, con vua Sa-un, lại rất có cảm tình với ông Ða-vít.

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 18 - SÁCH SA-MU-EN 1

1 Ông Ða-vít vừa nói với vua Sa-un xong thì tâm hồn ông Giô-na-than gắn bó với tâm hồn ông Ða-vít, và ông Giô-na-than yêu mến ông như chính mình.

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 17 - SÁCH SA-MU-EN 1

Go-li-át thách thức quân đội Ít-ra-en
1 Người Phi-li-tinh tập trung quân đội để giao chiến. Chúng tập trung ở Xô-khô thuộc Giu-đa và đóng trại giữa Xô-khô và A-dê-ca, tại E-phét Ðam-mim.

Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 16 - SÁCH SA-MU-EN 1

III. Vua Sa-Un Và Ông Ða-Vít
1. Ông Ða-Vít Trong Triều Ðình
Ông Ða-vít được xức dầu phong vương
1 Ðức Chúa phán với ông Sa-mu-en: "Ngươi còn khóc thương Sa-un cho đến bao giờ, khi ta đã gạt bỏ nó, không cho làm vua cai trị Ít-ra-en nữa?

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 15 - SÁCH SA-MU-EN 1

Thánh chiến chống người A-ma-lếch
1 Ông Sa-mu-en nói với vua Sa-un: "Tôi đã được Ðức Chúa sai đến xức dầu tấn phong ngài làm vua cai trị dân Người là Ít-ra-en. Giờ đây ngài hãy nghe những lời Ðức Chúa phán.

Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 14 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Giô-na-than tấn công đồn Phi-li-tinh
1 Một hôm, ông Giô-na-than, con vua Sa-un, bảo người hầu cận: "Nào đi, ta sang đồn người Phi-li-tinh ở bên kia." Nhưng ông không báo cho cha ông biết.

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 13 - SÁCH SA-MU-EN 1

2. Những Năm Ðầu Của Triều Ðại Sa-Un

Nổi dậy chống người Phi-li-tinh
1 Ông Sa-un được... tuổi khi lên làm vua, và ông đã làm vua cai trị Ít-ra-en được hai năm. 2 Vua Sa-un chọn lấy ba ngàn người Ít-ra-en:

Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 12 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Sa-mu-en nhường chỗ cho ông Sa-un
1 Ông Sa-mu-en nói với toàn thể Ít-ra-en: "Ðây tôi đã nghe theo tiếng của anh em trong mọi điều anh em nói với tôi, và tôi đã đặt một vua cai trị anh em.

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 11 - SÁCH SA-MU-EN 1

Thắng người Am-mon
1 Na-khát, người Am-mon, lên bao vây thành Gia-vết, miền Ga-la-át. Mọi người Gia-vết nói với Na-khát: "Xin ông lập giao ước với chúng tôi, và chúng tôi sẽ làm tôi ông."

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 10 - SÁCH SA-MU-EN 1

1 Ông Sa-mu-en lấy lọ dầu và đổ trên đầu ông Sa-un, rồi hôn ông và nói: "Chẳng phải Ðức Chúa đã xức dầu tấn phong ông làm người lãnh đạo cơ nghiệp của Người sao?

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 09 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Sa-un đi tìm lừa của cha
1 Có một người thuộc chi tộc Ben-gia-min tên là Kít, con ông A-vi-ên; ông A-vi-ên là con ông Xơ-ro; ông Xơ-ro là con ông Bơ-khô-rát;

Thứ Ba, 7 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 07 - SÁCH SA-MU-EN 1

1 Người Kia-giát Giơ-a-rim đến và đưa Hòm Bia Ðức Chúa lên. Họ đưa Hòm Bia vào nhà ông A-vi-na-đáp, ở trên đồi, và thánh hiến E-la-da, con ông, để giữ Hòm Bia Ðức Chúa.

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 06 - SÁCH SA-MU-EN 1

Trả lại Hòm Bia
1 Hòm Bia Ðức Chúa ở trong lãnh thổ người Phi-li-tinh bảy tháng. 2 Người Phi-li-tinh mời các tư tế và thầy bói đến và hỏi: "Chúng tôi phải làm gì với Hòm Bia Ðức Chúa?

Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 05 - SÁCH SA-MU-EN 1

Người Phi-li-tinh gặp rủi ro vì Hòm Bia

 1 Người Phi-li-tinh chiếm đoạt Hòm Bia Thiên Chúa và đưa từ E-ven Ha E-de về thành Át-đốt. 2 Người Phi-li-tinh lấy Hòm Bia, đưa vào nhà của thần Ða-gôn và đặt bên cạnh thần Ða-gôn.

Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 04 - SÁCH SA-MU-EN 1

1 và lời của ông Sa-mu-en đến với toàn thể Ít-ra-en.
2. Hòm Bia Bị Người Phi-Li-Tinh Chiếm Ðoạt
Ít-ra-en bị đánh bại và Hòm Bia bị chiếm đoạt

Thứ Sáu, 3 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 03 - SÁCH SA-MU-EN 1

Thiên Chúa gọi ông Sa-mu-en
1 Cậu bé Sa-mu-en phụng sự Ðức Chúa, có ông Ê-li trông nom. Thời ấy, lời Ðức Chúa thì hiếm và thị kiến cũng không hay xảy ra.

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 02 - SÁCH SA-MU-EN 1

Bài ca của bà An-na
1 Bà An-na cầu nguyện và nói:
"Tâm hồn con hoan hỷ vì Ðức Chúa,
nhờ Ðức Chúa, con ngẩng đầu hiên ngang.

Thứ Tư, 1 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 01 - SÁCH SA-MU-EN 1

I. Ông Sa-Mu-En
1. Thời Thơ Ấu Của Ông Sa-Mu-En
Hành hương Si-lô
1 Có một người quê thành Ra-ma-tha-gim Xô-phim, thuộc miền núi Ép-ra-im, tên là En-ca-na, con ông Giơ-rô-kham; ông Giơ-rô-kham là con ông Ê-li-hu, ông Ê-li-hu là con ông Tô-khu, ông Tô-khu là con ông Xúp, người Ép-ra-tha.