1 Vua A-suê-rô bắt cư dân ở đất liền cũng như ở hải đảo phải nộp thuế. 2 Mọi sự việc diễn tả uy quyền của vua, mọi chiến công của vua, bài tường thuật về chức vị cao cả mà vua đã tặng phong cho ông Moóc-đo-khai, tất cả đã chẳng được ghi chép trong sách Sử biên niên các vua Mê-đi và Ba-tư đó sao?
3 Quả thật ông Moóc-đo-khai người Do-thái, quan đệ nhị của vua A-suê-rô, là nhân vật có uy thế lớn đối với người Do-thái, và được đông đảo đồng bào của ông quý mến. Ông không ngừng mưu cầu lợi ích cho dân ông và hằng chăm lo cho cả nòi giống được hưởng thái bình.
3a Ông Moóc-đo-khai nói: "Các điều xảy ra trên đây đều do bàn tay Thiên Chúa. 3b Thật thế, khi tôi nhớ lại những gì đã thấy trong giấc chiêm bao về các sự việc này, thì quả không có gì đã bị bỏ sót: 3c một con suối nhỏ đã thành sông; rồi có ánh sáng, có mặt trời, có nước dồi dào. Ét-te là con sông ấy; vua đã cưới nàng và phong làm hoàng hậu. 3d Còn hai con rồng là tôi và Ha-man. 3đ Các dân tộc là những dân đã cấu kết với nhau nhằm huỷ diệt tên của người Do-thái; 3e còn dân của tôi là Ít-ra-en, những người đã kêu cầu Thiên Chúa và đã được cứu thoát. Ðức Chúa đã cứu dân Người, Ðức Chúa đã giải thoát chúng tôi khỏi tất cả những tai hoạ ấy. Thiên Chúa đã làm những điềm thiêng dấu lạ lớn lao chưa từng xảy ra nơi các dân tộc. 3g Vì thế, Người đã làm ra hai số phận: một dành cho dân Thiên Chúa, và một dành cho mọi dân tộc. 3h Hai số phận ấy đã được thể hiện cho mọi dân tộc vào đúng giờ, đúng buổi, đúng ngày Thiên Chúa đã ấn định. 3i Và Thiên Chúa đã nhớ đến dân Người, đã trả lại quyền lợi chính đáng cho dân Người chọn làm gia nghiệp. 3k Ðối với họ, qua mọi thế hệ và cho đến muôn đời, những ngày ấy trong tháng A-đa, tức là ngày mười bốn và ngày mười lăm, sẽ là những ngày hội đầy hân hoan vui sướng trước nhan Thiên Chúa, trong dân của Người là Ít-ra-en.
Lời ghi chú về bản dịch Hy-lạp
3l Năm thứ tư, triều đại vua Pơ-tô-lê-mai và bà Cơ-lê-ô-pát, ông Ðô-xi-thê xưng mình là tư tế và thầy Lê-vi cùng với con ông là Pơ-tô-lê-mai, đã mang đến bức thư trên đây về lễ Pu-rim. Các ông ấy nói: đây chính là bức thư đó, và người phiên dịch là ông Ly-xi-ma-khô, con ông Pơ-tô-lê-mai, cư dân thành Giê-ru-sa-lem.
Thiên Chúa đã dùng Moóc-đô-khai và Ét-te để
cứu dân Ngài. Trong chương cuối cùng này tập trung vào Moóc-đô-khai, ông
dường như bị lu mờ bởi người em họ của mình là Ét-te, người mà cuốn sách này đã
tên của bà. Chúng ta được
mời gọi để chiêm ngắm một vài nét nhân cách của Moóc-đô-khai
Ông
Là Người Phục Vụ (10: 3). Moóc-đô-khai tìm
kiếm điều tốt cho dân tộc của mình. Ông đã phục vụ dân Israel. Điều tuyệt vời
nhất bạn có thể làm trong cuộc đời này là phục vụ anh chị em của mình. Xu hướng
của con người là mong muốn được phục vụ. Tuy nhiên, những người đau khổ nhất
còn sống trên thế gian này là những người ích kỷ chờ đợi người khác phục vụ cho
họ.
Ông
Là Người Có Đức Tin. Người có đức
tin không chỉ đơn thuần là người tin vào Chúa. Tôi tin rằng chúng ta quá lạm dụng
thuật ngữ "người có đức tin."
Trong xã hội của chúng ta, nếu ai đó tuyên bố là một tín hữu, chúng ta xác định
người đó là người có đức tin. Đó không phải là cách Kinh Thánh sử dụng cụm từ
này. Người có đức tin là người để cho đức tin làm thay đổi đời sống mình. Ngoài
ra, người đó đang được Thiên Chúa sử dụng để thay đổi mọi thứ trong thế giới của
họ. Moóc-đô-khai là
một người như vậy. Ông ở trong một hoàn cảnh khó khăn. Ông là một nô lệ ở một
vùng đất xa lạ. Tuy nhiên, Thiên Chúa đã sử dụng ông để thay đổi mọi thứ.
Ông
Là Người kiên trì. Mọi việc không phải lúc nào cũng dễ dàng cho những ai tìm cách sống
cho Chúa. Moóc-đô-khai không
có một cuộc sống dễ dàng. (1) Moóc-đô-khai
sống trong cảnh bị giam cầm. (2: 5-7). (2) Trong một lần, ông trở
thành một người cáo giác khi ông báo cáo hai người đang âm mưu chống lại nhà
vua. (2: 21-22). (3) Tại một thời điểm, ông và dân tộc của mình phải đối mặt với
sự hủy diệt. (3: 6; 4: 7). (4) Em họ của ông là một phụ nữ xinh đẹp, được đưa
lên làm cung phi của nhà vua, trái với ý muốn của cô ta. Moóc-đô-khai đã
phải chịu gánh nặng cho sự an toàn của cô ấy. (2:11). Cuộc sống không phải là một
thảm hoa hồng cho Moóc-đô-khai.
Tuy nhiên, ông không bỏ cuộc cũng như không bị đánh bại.
Ông
Là Người dũng cảm. Trong Ét-te 3:2, chúng ta tìm thấy một ví dụ về lòng can đảm của
Moóc-đô-khai.
Một người tên là Ha-man đã được thăng chức lên một vị trí trọng vọng. Ha-man ta
yêu cầu tất cả những người hầu của mình phải cúi đầu trước ông ta. Moóc-đô-khai là
một nô lệ sống ở một vùng đất xa lạ. Anh ta thuộc nhóm thiểu số. Mọi người đều
cúi đầu và bày tỏ lòng kính trọng đối với Ha-man. Tuy nhiên, Moóc-đô-khai sẽ
không đáp ứng yêu cầu này.
Moóc-đô-khai là một người vĩ đại,
có nhiều điều để cho chúng ta học hỏi từ nhân cách lớn này. Bạn học được điều
gì từ Moóc-đô-khai cũng như từ Ét-te khi gấp lại cuốn sách này?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC