Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

CHƯƠNG 04 - GIÓP

Tin tưởng vào Thiên Chúa
1 Bấy giờ, ông Ê-li-phát, người Tê-man, lên tiếng nói:
2 Nếu chúng tôi ngỏ lời, liệu anh chịu nổi không?
Nhưng nào ai có thể cứ làm thinh chẳng nói!
3 Này anh đã khuyên nhủ bao người,
đã làm cho những đôi tay rã rời nên mạnh mẽ.
4 Người lảo đảo mà đứng vững được là nhờ lời anh.
Cũng nhờ anh mà đầu gối lung lay thành cứng cáp.
5 Giờ đây, đến lượt anh, anh lại ra yếu nhược,
đến phiên anh bị đánh, anh sợ hãi bàng hoàng.
6 Chẳng lẽ lòng kính sợ của anh không làm anh tin tưởng,
và cuộc sống vẹn toàn chẳng giúp anh hy vọng hay sao?

File:Book of Job Chapter 4-1 (Bible Illustrations by Sweet Media).jpg -  Wikimedia Commons
7 Xin anh nhớ kỹ: Có ai vô tội mà phải tiêu vong?
Có nơi nào người công chính lại bị huỷ diệt?
8 Ðiều tôi thấy rành rành
là những người vun trồng tội ác và gieo tai rắc hoạ
cuối cùng chỉ gặt lấy hoạ tai.
9 Chúng bị tiêu vong do hơi thở của Thiên Chúa,
chúng phải tận diệt vì nộ khí của Người.
10 Tiếng sư tử gầm, tiếng hùm thiêng rống,
Người làm cho im bặt.
Người bẻ gãy nanh sư tử con.
11 Sư tử tiêu vong vì không còn mồi,
tất cả bầy con phải tan tác.
12 Có một lời chợt đến với tôi
và tai tôi nghe được tiếng thì thầm.
13 Sau những thị kiến ban đêm,
giữa những cơn ác mộng,
khi một giấc ngủ mê ập xuống trên người phàm,
14 thì một nỗi kinh hoàng run sợ xâm chiếm con người tôi,
khiến xương cốt tôi rụng rời kinh hãi.
15 Một làn gió lướt qua mặt tôi làm tôi nổi gai ốc.
16 Kìa có ai đứng đó, sừng sững trước mặt tôi,
hình dáng trông không rõ.
Một thoáng thinh lặng. .. rồi tôi nghe tiếng nói:
17 "Chẳng lẽ người phàm công chính hơn Thiên Chúa?
Chẳng lẽ con người lại thanh sạch
hơn Ðấng dựng nên mình?
18 Anh hãy xem: ngay các tôi tớ của Người,
Người còn không tin tưởng,
Người bắt lỗi cả các thiên sứ của Người.
19 Còn nói chi kẻ cư ngụ trong ngôi nhà đất sét,
đặt nền móng trên cát, trên bụi,
bị chà đạp chẳng khác côn trùng.
20 Một sớm một chiều chúng bị nghiền nát,
rồi biến dạng, chẳng còn ai để ý lưu tâm.
21 Dây căng lều của chúng đã chẳng bị cắt đứt rồi sao?
Chúng chết mà chẳng hiểu tại sao mình chết."
CHIA SẺ

Ba người bạn chân thành an ủi Gióp, nhưng họ đã kết thúc với việc kết tội ông và đảm nhận vai trò của Satan! Tại sao? Bởi vì mỗi người đều thấy cảnh ngộ của Gióp từ chính quan điểm hẹp hòi của mình và thất bại để nhận ra hoàn cảnh phức tạp và nỗi đau của Gióp. Điều mà chúng ta cần đó là vâng phục Rm 12:9-16.
Ê-li-phát đã hỏi Gióp tại sao ông đã không thực hành điều mà ông đã dạy (4:1-6), một cách tốt để bắt đầu khích lệ một người bạn đang đau khổ! Ông đã nói với Gióp rằng những người tội lỗi luôn luôn gặt lấy những gì họ đã gieo (4:7-11), điều đó muốn nói lên rằng những lỗi lầm của Gióp đã làm cho ông rơi vào tình cảnh nghèo nàn và bệnh tật thay vì giàu có và khỏe mạnh. Thật là một cách khích lệ kỳ lạ!
Rồi Ê-li-phát đã chia sẻ “kinh nghiệm của ông về Thiên Chúa” (4:12-21) mà ông dựa vào chính kinh nghiệm của bản thân để giải thích. Tránh những ai dùng kinh nghiệm của mình chỉ để kiểm tra chân lý. Lời của Thiên Chúa không thay đổi, nhưng những kinh nghiệm về Ngài thì có. Chúng ta đều khác biệt, và Thiên Chúa đáp ứng những nhu cầu của từng người theo cách thức phù hợp, theo bản tính của chúng ta và mức độ trưởng thành của chúng ta.
Lý thuyết chính của những người bạn của Gióp sai lạc. Họ quan niệm rằng, Thiên Chúa chẳng bao giờ gây nên sự ưu phiền cho người công chính. Bởi vì, Gióp ưu phiền, ông ta là người tội lỗi. Chúng ta phải nhớ rằng Thiên Chúa không gây nên sự ưu phiền cho Gióp, nhưng Ngài cho phép điều đó xảy ra. Thiên Chúa cho phép đau khổ xảy ra trên tất cả mọi người, nhưng Ngài cũng gửi đến những phúc lành cho họ. Nhìn lại những đau khổ trong cuộc sống của mình, bạn có khám phá ra những phúc lành của Thiên Chúa ngay trong chính những thời điểm đó?

1 nhận xét:

  1. "Kẻ hung tàn ko còn quấy phá nữa, cũng tại đó người kiệt sức lại được nghỉ ngơi"

    Dụ này được nè! Con thấy thương ông Gióp, lúc đau đớn như đỉnh điểm mà ông ước chứ có nguyền rủa chi đâu. Chẳng ai được chọn Chào đời và Ra đi.Con tưởng tượng đau thể lý chứ tâm hồn ổng đâu có đau chi, ổng rảnh nằm gác tay ung dung tự tại nghĩ đến lúc còn nằm trong bào thai rồi dẫn ra cả 1 bài cho sự lớn lên, rồi thắc mắc ra một mớ " Nếu ....thì...." một mớ " Tại sao?"
    Trăm ngàn người như ông Gióp thì nhân loại đẹp ko tưởng chứ còn gì. Con thương ông Gióp, tội ổng.

    Có trùng hợp là con vừa nghe giảng tối qua là : người đau yếu, người gặp đớn đau cả về tinh thần lẫn thể xác, họ cần lời chia sẽ nâng đỡ đồng cảm. Lúc ấy họ ko muốn nghe lời dạy bảo, lời chê trách, lời cho biết lý do, lời nói xúc phạm ..... Con cũng đã từng, khi đã thật buồn mà còn nghe tại em thế này, thế kia thì con cũng muốn phan cho phát, nhất là lúc ấy còn dạy, đầu óc đâu bình tĩnh để học.
    Lúc đó có đúng cũng thành sai. Con im lặng chứ bụng nó ghét gúm. Kkk.
    Kinh nghiệm lúc ấy chỉ nghe và đồng cảm im lặng cũng đủ.
    (Đã bị tai nạn, vô thăm còn nói : Chắc em chạy nhanh, có rượu hả? Chỉ nghe thì đã bệnh nhẹ thành nặng kkkk
    Lúc í biết con nghĩ bụng gì hơm? Nhanh về giùm cho ck tao yên, kkk nhiều người vô ý ra tứ thiệt.)

    Con nghĩ như ông Gióp, sống tốt, thì khi bị vậy cũng nhớ đến Chúa, nằm đối thoại với Chúa vậy cũng vui rồi. Khi đối thoại nhìn lại từ trong bào thai vậy thì Ông Gióp thực là đang xét mình cả cuộc đời để dốc lòng sám hối ăn năn và nhìn lại để tạ ơn Chúa.
    Con thấy ít ai nhìn lại cả cuộc đời như ông Gióp. Khi đau nằm, con cũng có nghĩ đến Chúa gọi, nhưng chưa từng xét mình xa như vậy. Cảm ơn Ông Gióp nhiều, cho con có 1 ước ao, 1 kinh nghiệm, bữa nào con cũng rảnh xét mình xa xa tí để thấy Chúa tạo ra con lạ lùng và yêu thương dẫn dắt con đi cách lùng lạ như nào! Còn biết được sự li kì lý thú mà ngợi khen Ngài.
    Mãi yêu.
    Amen

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC