Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

CHƯƠNG 04 - GIẢNG VIÊN

Ðời sống tập thể
1 Tôi lại nhìn thấy mọi chuyện áp bức diễn ra dưới ánh mặt trời: kìa những người bị áp bức đang khóc than mà không người an ủi.
Họ không được một lời an ủi khi những người áp bức họ ra tay hành hạ.

2 Ðối với tôi những người đã chết, những người xưa đã chết có phúc hơn những người còn sống, những người còn đang sống.
3 Nhưng còn có phúc hơn cả hai hạng người ấy, đó là kẻ hiện chưa chào đời, kẻ không nhìn thấy việc xấu xa dưới ánh mặt trời.
4 Tôi nhận thấy rằng trong công việc, con người chấp nhận mọi gian khổ và vận dụng hết tài năng chỉ vì muốn ganh đua với nhau. Nhưng việc đó cũng chỉ là phù vân, là công dã tràng xe cát!
5 Kẻ ngu si thì tay quai miệng trễ.
6 Làm một tay mà được nhàn hạ
hơn vất vả làm cả hai tay công việc của dã tràng xe cát.
7 Tôi lại thấy một sự phù vân khác nữa dưới ánh mặt trời: 8 có kẻ sống đơn chiếc, không ai ở với mình, không con cái, không anh em, thế mà cứ không ngừng chịu đựng mọi gian lao; mắt nhìn của cải, lòng không ngớt thèm muốn: "Vì ai mà tôi phải làm việc cực khổ và sống không thoải mái?"
Ðiều ấy cũng chỉ là phù vân, chỉ là công việc nhọc nhằn vô bổ.
9 Hai người thì hơn một, vì hai người làm việc cực khổ sẽ thu nhập khá hơn. 10 Người này ngã đã có người kia nâng dậy. Nhưng khi chỉ có một mình mà bị ngã thì thật là khốn, vì chẳng có ai nâng dậy cả!" 11 Cũng vậy, hai người nằm chung thì ấm ; một mình làm sao mà ấm được ?"
12 Một mình dễ bị tấn công, có hai người, ắt sẽ đương đầu nổi; dây chập ba đâu dễ gì đứt?
13 Người trẻ nghèo mà khôn thì hơn ông vua già mà dại
vì không còn biết đón nhận lời khuyên;
14 mặc dầu chàng trai đó có ra khỏi nhà tù để cai trị,
hoặc đã sinh ra bần cùng trong vương quốc.
15 Tôi đã thấy hết thảy những ai bước đi dưới ánh mặt trời đều theo nhân vật thứ hai là chàng trai ấy, người sẽ đứng lên thay thế vua kia. 16 Ðoàn dân gồm tất cả những người được chàng trai cai trị, con số họ đông không kể xiết.
Tuy vậy, các thế hệ tiếp theo sẽ chẳng thấy phấn khởi gì vì người đó. Ðiều ấy cũng chỉ là phù vân, chỉ là công dã tràng xe cát.
17 Hãy cẩn thận khi bạn đưa chân tiến về nhà Thiên Chúa. Ðến mà nghe hơn là dâng hy lễ theo kiểu của đứa ngu chỉ biết làm điều xấu. 
CHIA SẺ

Có bao giờ bạn đã từng ước rằng giá mà mình thoát ra khỏi tất cả những điều này? Người khác làm cho bạn nhức đầu, nhiều hoàn cảnh hủy hoại những kế hoạch của bạn, và giải pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề dường như là “mặc kệ.” Nhưng liệu đó có phải là giải pháp tốt nhất chăng?

Khi Sa-lo-mon nhìn những vấn đề của cuộc đời, ông đã thấy sự đa dạng và bất quân bình (c.1-6), nhưng ông nhận ra rằng không ai có thể là một hòn đảo. Một người công nhân đơn độc có thể thu hoạch toàn bộ lợi nhuận, nhưng rồi ông cũng bận rộn kiếm tiền đến mức ông không có thời gian để vui hưởng cuộc sống (c.7-8). Và khi ai đó ở trong mộ phần của mình thử hỏi sự giàu có của họ như thế để làm gì?

Trong xã hội có những rủi ro cũng như phần thưởng, nhưng phần thưởng thì lớn hơn. Nếu bạn ngã và bị gãy chân, hay nếu bạn trong nguy hiểm, bạn tạ ơn vì có một người bạn bên cạnh để giúp bạn (c.9-12). Tất cả chúng ta cần thời gian cho những lúc cô tịch, nhưng không ai có thể hoàn toàn độc lập. Cuộc sống khó khăn đủ ngay cả khi chúng ta có những người bạn để động viên chúng ta. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta phải giải quyết điều đó một mình?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC