Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

CHƯƠNG 01 - AI-CA

Bài Thứ Nhất 
A-lép: 1 Làm sao Ðô Thị dân đông đúc
lại ngồi trơ, tủi nhục một mình!
Xưa lệnh bà giữa muôn dân nước,
nay khác chi quả phụ tội tình.
Bà nữ chúa đứng đầu các tỉnh
đã trở thành một kẻ khổ sai.
Bết: 2 Tỉ ti nàng khóc suốt đêm dài,suối lệ đắng cay tràn đôi má;
chẳng thấy kẻ nào đến ủi an
trong số những người yêu thuở trước.
Bạn hữu thân tình nay bội ước,
thành ra cả một lũ địch thù.
Ghi-men: 3 Bị lưu đày, Giu-đa cực khổ,phải làm tôi nhuốc hổ vô cùng.
Này đây giữa dân ngoại nàng đang sống,
nàng chẳng hề được vui thú nghỉ ngơi.
Mọi kẻ rượt theo nàng
đã bắt được nàng trong đường cùng ngõ hẻm.
Ða-lét: 4 Ðường phố Xi-on đượm màu tang tóc,
chẳng còn ai trẩy lễ lên đền.
Cổng thành vắng lặng không một bóng.
Tư tế thở than, nữ trinh sầu thảm,
cả thành chìm ngập giữa đắng cay!
Hê: 5 Quân áp bức nắm đầu cưỡi cổ,
kẻ tử thù hớn hở sướng vui,
vì Ðức Chúa làm cho nàng cực khổ
bởi tội nàng nhiều quá;
lũ con nàng bị quân áp bức đày đi xa.
Vau: 6 Thiếu nữ Xi-on quả hết thời,
vẻ rực rỡ huy hoàng không còn nữa.
Thủ lãnh của nàng khác chi nai đói
không tìm ra đồng cỏ.
Họ kiệt sức bước đi
trước những người xua đuổi.
Da-in: 7 Giê-ru-sa-lem nhớ lại
những ngày gian khổ và kiếp sống lang thang
khi dân ngã gục, không người tiếp cứu,
dưới bàn tay tàn bạo của quân thù.
Quân áp bức thấy nàng sụp đổ, thì cười nhạo khinh chê.
Khết: 8 Giê-ru-sa-lem phạm quá nhiều tội lỗi, nên đã ra ô uế.
Mọi kẻ xưa kia từng kính nể, nay khinh mạn cười chê,
vì thấy nàng loã thể.
Ngay chính nàng cũng phải rên siết,
cũng phải ngoảnh mặt đi.
Tết: 9 Trên áo nàng, vết nhơ còn rành rành ra đó,
mà nàng đâu nghĩ tới hậu vận đang chờ.
Nàng sa cơ quá mức, không một kẻ ủi an.
"Lạy Ðức Chúa, xin nhìn nỗi nhục nhằn con phải chịu,
vì kẻ thù đắc thắng dương oai."
Giốt: 10 Quân áp bức đưa tay vét sạch các kho báu của nàng.
Phải, chính mắt nàng thấy đám dân ngoại
kéo nhau vào đền thánh.
Chúng là những kẻ Ngài cấm ngặt
không được vào nơi công hội của Ngài.
Cáp: 11 Toàn dân rên rỉ đi tìm bánh,
đổi kho tàng lấy một chút cầm hơi.
"Lạy Ðức Chúa, xin Ngài nhìn rõ
xem con đây tủi hổ biết chừng nào!"
La-mét: 12 "Này tất cả những ai qua lại, hãy nhìn kỹ mà xem:
Có nỗi khổ nào so sánh được
với nỗi khổ Ðức Chúa giáng trên tôi,
khi Người nổi trận lôi đình mà trừng phạt.
Mêm: 13 Từ trời cao, Người phóng lửa xuống
cho xâm nhập tận cốt tuỷ tôi.
Dưới chân tôi, Người giăng lưới sẵn, cho tôi phải té nhào.
Người bỏ tôi hiu quạnh, suốt cả ngày bệnh hoạn ốm đau.
Nun: 14 Người theo dõi lỗi lầm tôi đã phạm, siết chặt lỗi lầm đó trong tay,
rồi đặt lên cổ tôi như cái ách, khiến tôi phải kiệt quệ, hao mòn.
Người đã trao tôi vào tay chúng,
làm cho tôi không thể ngóc đầu lên.
Xa-méc: 15 Mọi người hùng đang ở với tôi, Chúa đều khinh chê và loại bỏ.
Nhằm chống lại tôi, nhằm diệt
quân tinh nhuệ của tôi,
Người triệu tập hết vào công hội.
Chúa chà đạp, giày xéo nàng trinh nữ, con gái Giu-đa,
như đạp nho trong bồn.
A-in: 16 Thế nên tôi khóc ròng khóc rã,
cặp mắt tôi, suối lệ tuôn trào.
Bởi Ðấng ủi an tôi, Ðấng ban lại cho tôi sức sống,
Người đã lìa xa tôi.
Con cái tôi phải mồ côi cô độc bởi chưng thù địch quá hung tàn."
Pê: 17 Xi-on chìa đôi tay kêu cứu, mà không người an ủi.
Ðức Chúa ra lệnh cho thù địch: hãy tấn công Gia-cóp tư bề.
Ngay cả với địch quân, Giê-ru-sa-lem cũng trở thành ô uế.
Xa-đê: 18 "Ðấng chính trực công minh là Ðức Chúa,
còn tôi, tôi chống lại lời Người.
Nghe đi nào, mọi dân, mọi nước,
và thấy cho nỗi khổ cực của tôi.
Con cái tôi, thanh niên, thiếu nữ, bị bắt đi lưu đày.
Cốp: 19 Tôi ngỏ lời kêu gọi tình nhân,
nhưng chúng là những tên lừa đảo.
Tư tế và kỳ mục của tôi tắt thở trong thành nội
khi đi tìm miếng bánh để cầm hơi.
Rết: 20 Lạy Ðức Chúa, xin hãy nhìn xem:
giữa cảnh khốn cùng, ruột gan con đòi đoạn,
trái tim con thổn thức bồi hồi.
Con quả đã cứng đầu cứng cổ.
Ngoài đường phố gươm đao thao túng,
ở trong nhà thần chết hoành hành.
Sin: 21 Xin Ngài lắng nghe con rên rỉ: có ai thèm an ủi con đâu!
Mọi kẻ thù con vui mừng hớn hở
khi biết chính Ngài gây khổ cực cho con.
Ngày Ngài hứa, xin cho mau đến
để chúng cùng số phận với con.
Tau: 22 Xin cho tội ác chúng đã phạm
phơi bày tất cả trước thánh nhan Ngài.
Xin Ngài xử với chúng
như đã xử với con, vì tất cả tội con đã phạm.
Con than thở đã quá nhiều rồi, và tim con héo hắt." 

DẪN NHẬP
Như tựa đề đã cho thấy, đây là một cuốn sách về "hướng dẫn tang lễ", được viết bởi Giê-rê-mi sau khi thành Giê-ru-sa-lem bị tàn phá vào năm 586 trước Công nguyên. Trái tim ông đã tan nát, và sự đau buồn của ông cho thấy trái tim tan nát của Thiên Chúa. Thiên Chúa phải đuổi dân Ngài, và thật đau buồn khi Ngài thực hiện điều đó. 
Các câu trong chương 1–2 và 4–5 tuân theo các chữ cái kế tiếp trong bảng chữ cái tiếng Do Thái. Chương 3 có sáu mươi sáu câu thơ, và mỗi bộ ba câu thơ bắt đầu bằng một chữ cái liên tiếp. Bước ngoặt trong sự đau buồn của Giê-rê-mi được tìm thấy trong chương 3, mặc dù ông bày tỏ niềm tin và hy vọng chỗ này và chỗ khác trong lời than thở của mình. 
Tội lỗi phải trả giá đắt, Thiên Chúa phải trừng phạt tội lỗi, nhưng lòng thương xót của Thiên Chúa không bao giờ thất bại: đây là những bài học then chốt của Sự than thở.
CHIA SẺ

Tội có đáng để tôi phải trả giá ? Tội hứa làm cho bạn nên phong phú, nhưng kết thúc là nó lấy đi từ bạn những điều tốt đẹp của Thiên Chúa đã ban cho bạn. Giê-ru-sa-lem đã là một công chúa xinh đẹp, nhưng giờ đây thành này như một góa phụ cô đơn và đang bị nô lệ (c.1-2). Đã từng là một nơi lộng lẫy, giờ đây những vinh hoa của thành đã biến mất (c.6). Tất cả chỉ còn lại trong ký ức (c.7), và ký ức chỉ làm cho nổi đau lớn hơn. Giê-ru-sa-lem đã từ chối cái ách của Thiên Chúa (Gr 27-28), nhưng giờ đây họ phải mang lấy cái ách của dân ngoại (c.14; Gr 5:5). Đâu là những ách mà bạn đánh đổi khi chọn lựa theo con đường của thế gian thay vì cái ách nhẹ nhàng mà Chúa Giê-su hứa ban cho những ai chạy đến với Ngài?
Liệu có ai quan tâm chăng ? Chẳng có ai an ủi dân chúng (c.2,9,16-17,21). Thậm chí những người trong cảnh điêu tàn cũng chẳng bày tỏ sự quan tâm nào cả (c.12). Những người bạn trước đây, họ là những người ca ngợi Giê-ru-sa-lem giờ đây là kẻ thù và họ xem thường Giê-ru-sa-lem (c.2,8). Thậm chí cả Đức Chúa giống như kẻ thù của dân Ngài. Những ai khích lệ bạn khi bạn phạm tội, họ sẽ làm bạn ngã lòng khi bạn đau khổ. Bạn có thể nhận diện được họ là ai trong số những người kết bạn với mình ?
Có ai đặt vấn nạn với Thiên Chúa ? “Đức Chúa là Đấng chính trực,” nhưng dân Ngài đã nổi loạn (c.18,20). Hãy đọc lại chương này và lưu ý đến những từ được sử dụng để mô tả tội của họ. Giê-rê-mi-a đã cảnh báo họ, nhưng họ đã nghe theo các tiên tri giả (2:14; 4:13). Thiên Chúa là Đấng Thánh, và tội phải được xét xử. Bạn có nhận ra được đâu là thái độ của Thiên Chúa đối với tội lỗi của bạn ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC