Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

CHƯƠNG 19 - Ê-DÊ-KI-EN

Bài ca khóc các ông hoàng Ít-ra-en
1 Phần ngươi, hãy cất lên khúc ai ca khóc thương các ông hoàng Ít-ra-en. 2 Ngươi sẽ nói:
Mẹ của ngươi là ai?
Nó như sư tử cái cạnh bầy sư tử đực,
giữa đám sư tử con nuôi nấng đàn con nhỏ.
3 Trong đàn con ấy, nó huấn luyện một con thành một sư tử con,
biết xé mồi và ăn thịt thiên hạ.
4 Các dân tộc đã nghe nói về con sư tử đó;
nó sa vào bẫy của chúng và bị bắt.
Người ta lấy móc xích nó lại đem đi, đưa về đất Ai-cập.
5 Thấy hy vọng của mình tiêu tan,
niềm cậy trông của mình tan vỡ,
sư tử mẹ lại huấn luyện một con nhỏ khác thành một sư tử non.
6 Con này đi giữa bầy sư tử đực,
thành một sư tử non biết xé mồi và ăn thịt thiên hạ.
7 Nó triệt hạ các lâu đài của chư dân
và tàn phá các thành trì của chúng;
xứ sở và dân cư kinh hoàng vì tiếng gầm của nó.
8 Từ khắp các tỉnh ở chung quanh
các dân tộc nổi lên chống lại nó;
chúng bủa lưới bao vây, nó sa vào bẫy của chúng và bị bắt.
9 Chúng bắt nó đeo gông, lấy móc xiềng nó lại,
điệu đến vua Ba-by-lon và tống giam vào ngục,
để tiếng nó, người ta không còn nghe thấy nữa
trên núi đồi Ít-ra-en.
10 Mẹ ngươi giống cây nho được trồng bên dòng nước
quả trĩu nặng, lá sum sê, nhờ mạch nước dồi dào.
11 Nó trổ ra những cành vững chắc
thành những cây vương trượng;
thân của nó vươn cao lên tới tầng mây thẳm.
Người ta nhìn thấy nó vì thân nó cao, cành lá um tùm.
12 Nhưng trong cơn thịnh nộ,
nó đã bị nhổ lên, và bị quăng xuống đất;
một cơn gió đông thổi làm quả nó héo khô,
lìa cây rơi rụng xuống;
cành chắc đã héo khô và bị lửa thiêu rụi.
13 Giờ đây nó bị trồng trong sa mạc cằn cỗi nơi đất khô thiếu nước.
14 Tự cành, lửa phát ra thiêu rụi cành và quả.
Không còn cành vững chắc để dùng làm vương trượng.
Ðó là lời than vãn đã trở thành khúc ai ca. 
CHIA SẺ

Giê-rê-mi-a không chỉ là ngôn sứ duy nhất viết những bài ca tang chế. Ê-dê-ki-en đã viết sứ điệp này 5 năm trước khi Giê-ru-sa-lem bị sụp đổ. Ông đã dùng hai hình ảnh quen thuộc của đất nước để nói về số phận các vua của họ.
Sư tử (c.1-9). Sư tử là con vật hoàng gia, và Ê-dê-ki-en đang nói về những người lãnh đạo của đất nước: Giơ-ô-a-khát (c.2-4; Gr 22:11-12), người đã bị chết ở Ai-cập; và vị vua hiện tại, Xít-ki-gia-hu (c.5-9), người đã bị mù và đưa đên Ba-by-lon (Gr 39). Chẳng có “dã thú” nào của Giu-đa thành công trong việc cứu nguy cho đất nước bởi vì họ từ chối Lời Chúa.
Cây nho (c.10-14). Chúng ta đã gặp hình ảnh này của Ít-ra-en nhiều lần. Ngôn Sứ đã nói về Xít-ki-gia-hu, nhưng giờ đây ông nói với Xít-ki-gia-hu và bảo cho ông rằng cây nho đẹp và xum xuê sẽ bị khô héo vì cơn gió đông (c.12; 17:10), bị nhổ gốc, và trồng ở Ba-by-lon. Đó như là sự chấm dứt nhà Đa-vít; chẳng còn cành nào mạnh mẽ để dựng lại vương quyền, cho tới khi Đức Giê-su, con vua Đa-vít ra đời (Mt 1:1; Lc 1:30-33)! Giu-đa sẽ là dòng họ mà từ đó xuất phát vị vua (Stk 49:8-10).
Khi con người dường như đã làm điều tồi tệ nhất và mọi sự có vẻ như kết thúc, hãy nhớ rằng Thiên Chúa luôn luôn nói lời cuối cùng, và “Lời Cuối Cùng” của Ngài là Người Con của Ngài, Đức Giê-su Ki-tô (Dt 1:1-2).
Hai hình ảnh tiên báo về tương lai của Ít-ra-en, nhưng tiếc rằng điều đó chẳng làm cho họ thay đổi gì cả. Những sự kiện xảy ra trong cuộc sống quanh ta trong những ngày gần đây có giúp bạn nhận ra những sứ điệp mà Thiên Chúa muốn gửi đến cho bạn ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC