Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

CHƯƠNG 6 - Tin Mừng theo Thánh Gioan

3. Lễ Vượt Qua
Diễn Từ Về Bánh Trường Sinh 
Ðức Giêsu hóa bánh ra nhiều
(1) Sau đó, Ðức Giêsu sang bên kia Biển Hồ Galilê, cũng gọi là Biển Hồ Tibêria. (2) Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người làm cho những kẻ đau ốm. (3) Ðức Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. (4) Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Dothái.
(5) Ngước mắt lên, Ðức Giêsu nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Philípphê: "Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây?" (6) Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. (7) Ông Philípphê đáp: "Thưa có mua đến hai trăm đồng bạc bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút". (8) Một trong các môn đệ, là ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, thưa với Người: (9) "Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với bằng ấy người thì thấm vào đâu!" (10) Ðức Giêsu nói: "Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi". Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. (11) Vậy, Ðức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tùy ý. (12) Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: "Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi". (13) Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. (14) Dân chúng thấy dấu lạ Ðức Giêsu làm thì nói: "Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Ðấng phải đến thế gian!" (15) Nhưng Ðức Giêsu biết họ sắp đến bắt mình đem đi mà tôn làm vua, nên Người lại lánh mặt, đi lên núi một mình.
Ðức Giêsu đi trên mặt Biển Hồ mà đến với các môn đệ
(16) Chiều đến, các môn đệ xuống bờ Biển Hồ, (17) rồi xuống thuyền đi về phía Caphácnaum bên kia Biển Hồ. Trời đã tối mà Ðức Giêsu chưa đến với các ông. (18) Biển động, vì gió thổi mạnh. (19) Khi đã chèo được chừng hai mươi lăm hoặc ba mươi chặng đường, các ông thấy Ðức Giêsu đi trên mặt Biển Hồ và đang tới gần thuyền. Các ông hoảng sợ.(20) Nhưng Người bảo các ông: "Chính Thầy đây, đừng sợ!" (21) Các ông muốn rước Người lên thuyền, nhưng ngay lúc đó thuyền đã tới bờ, nơi các ông định đến.

Diễn từ trong hội đường Ca-phác-na-um
(22) Hôm sau, đám đông dân chúng còn đứng ở bờ bên kia Biển Hồ, thấy rằng ở đó đã chỉ có một chiếc thuyền và Ðức Giêsu lại không cùng xuống thuyền đó với các môn đệ, nhưng chỉ có các ông ra đi mà thôi. (23) Tuy nhiên, có những thuyền khác từ Tibêria đến gần nơi dân chúng đã được ăn bánh sau khi Chúa dâng lời tạ ơn. (24) Vậy khi dân chúng thấy Ðức Giêsu cũng như các môn đệ đều không có ở đó, thì họ xuống thuyền đi Caphácnaum tìm kiếm Người. (25) Khi đã gặp thấy Người ở bên kia Biển Hồ, họ nói: "Thưa Thầy, Thầy đến đây bao giờ vậy?" (26) Ðức Giêsu đáp:
"Thật, tôi bảo thật các ông,
các ông đi tìm tôi
không phải vì các ông đã thấy dấu lạ,
nhưng vì các ông đã được ăn bánh no nê.
(27) Các ông hãy ra công làm việc
không phải vì lương thực mau hư nát,
nhưng để có lương thực thường tồn
đem lại phúc trường sinh,
là thứ lương thực
Con Người sẽ ban cho các ông,
bởi vì chính Con Người là Ðấng
Thiên Chúa Cha đã ghi dấu xác nhận".
(28) Họ liền hỏi Người: "Chúng tôi phải làm gì để thực hiện những việc Thiên Chúa muốn?" (29) Ðức Giêsu trả lời: "Việc Thiên Chúa muốn cho các ông làm, là tin vào Ðấng Người đã sai đến". (30) Họ lại hỏi: "Vậy chính ông, ông làm được dấu lạ nào cho chúng tôi thấy để tin ông? Ông sẽ làm gì đây? (31) Tổ tiên chúng tôi đã ăn manna trong sa mạc, như có lời chép:
Người đã cho họ ăn bánh từ trời".
(32) Ðức Giêsu đáp:
"Thật, tôi bảo thật các ông,
không phải ông Môsê đã cho các ông
ăn bánh bởi trời đâu,
mà chính là Cha tôi
cho các ông ăn bánh bởi trời, bánh đích thực,
(33) vì bánh Thiên Chúa ban
là bánh từ trời xuống,
bánh đem lại sự sống cho thế gian".
(34) Họ liền nói: "Thưa Ngài, xin cho chúng tôi được ăn mãi thứ bánh ấy". (35) Ðức Giêsu bảo họ:
"Chính tôi là bánh trường sinh.
Ai đến với tôi, không hề phải đói;
ai tin vào tôi, chẳng khát bao giờ!
(36) Nhưng tôi đã bảo các ông:
các ông đã thấy tôi mà không tin.
(37) Tất cả những người Chúa Cha ban cho tôi
đều sẽ đến với tôi,
và ai đến với tôi,
tôi sẽ không loại ra ngoài,
(38) vì tôi tự trời mà xuống,
không phải để làm theo ý tôi,
nhưng để làm theo ý Ðấng đã sai tôi.
(39) Mà ý của Ðấng đã sai tôi
là tất cả những kẻ Người đã ban cho tôi,
tôi sẽ không để mất một ai,
nhưng sẽ cho họ sống lại
trong ngày sau hết.
(40) Thật vậy, ý của Cha tôi
là tất cả những ai thấy người Con
và tin vào người Con,
thì được sống muôn đời,
và tôi sẽ cho họ sống lại
trong ngày sau hết".
(41) Người Dothái liền xầm xì phản đối, bởi vì Ðức Giêsu đã nói: "Tôi là bánh từ trời xuống". (42) Họ nói: "Ông này chẳng phải là ông Giêsu, con ông Giuse đó sao? Cha mẹ ông ta, chúng ta đều biết cả, sao bây giờ ông ta lại nói: "Tôi từ trời xuống?" Ðức Giêsu bảo họ:
"Các ông đừng có xầm xì với nhau!
(44) Chẳng ai đến với tôi được,
nếu Chúa Cha, là Ðấng đã sai tôi,
không lôi kéo người ấy,
và tôi, tôi sẽ cho người ấy sống lại
trong ngày sau hết.
(45) Xưa có lời chép trong sách các ngôn sứ:
Hết mọi người sẽ được Thiên Chúa dạy dỗ.
Vậy phàm ai nghe và đón nhận
giáo huấn của Chúa Cha,
thì sẽ đến với tôi.
(46) Không phải là đã có ai thấy Chúa Cha đâu,
nhưng chỉ có Ðấng từ nơi Thiên Chúa mà đến,
chính Ðấng ấy đã thấy Chúa Cha.
(47) Thật, tôi bảo thật các ông,
ai tin thì được sự sống đời đời.
(48) Tôi là bánh trường sinh.
(49) Tổ tiên các ông đã ăn manna trong sa mạc,
nhưng đã chết.
(50) Còn bánh này là bánh từ trời xuống,
để ai ăn thì khỏi phải chết.
(51) Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời.
Và bánh tôi sẽ ban tặng,
chính là thịt tôi đây,
để cho thế gian được sống".
(52) Người Dothái liền tranh luận sôi nổi với nhau. Họ nói: "Làm sao ông này có thể cho chúng ta ăn thịt ông ta được?" (53) Ðức Giêsu nói với họ:
"Thật, tôi bảo thật các ông:
nếu các ông không ăn thịt và uống máu Con Người,
các ông không có sự sống nơi mình.
(54) Ai ăn thịt và uống máu tôi,
thì được sống muôn đời,
và tôi sẽ cho người ấy sống lại
vào ngày sau hết,
(55) vì thịt tôi thật là của ăn,
và máu tôi thật là của uống.
(56) Ai ăn thịt và uống máu tôi,
thì ở lại trong tôi,
và tôi ở lại trong người ấy.
(57) Như Chúa Cha là Ðấng hằng sống đã sai tôi,
và tôi sống nhờ Chúa Cha thế nào,
thì kẻ ăn tôi, cũng sẽ nhờ tôi
mà được sống như vậy.
(58) Ðây là bánh từ trời xuống,
không phải như bánh tổ tiên các ông đã ăn,
và họ đã chết.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời".
(59) Ðó là những điều Ðức Giêsu đã nói khi giảng dạy trong hội đường, ở Caphácnaum.
(60) Nghe rồi, nhiều môn đệ của Người liền nói: "Lời này chướng tai quá! Ai mà nghe nổi?" (61) Nhưng Ðức Giêsu tự mình biết được là các môn đệ đang xầm xì về vấn đề ấy, Người bảo các ông: "Ðiều đó, anh em lấy làm chướng , không chấp nhận được ư? (62) Thế thì anh em thấy Con Người lên nơi đã ở trước kia thì sao?
(63) Thần khí mới làm cho sống,
chứ xác thịt chẳng có ích gì.
Lời Thầy nói với anh em
là thần khí và là sự sống.
(64) Nhưng trong anh em có những kẻ không tin". Quả thật, ngay từ đầu, Ðức Giêsu đã biết những kẻ nào không tin, và kẻ nào sẽ nộp Người. (65) Người nói tiếp: "Vì thế, Thầy bảo anh em: không ai đến với Thầy được, nếu Chúa Cha không ban ơn ấy cho". (66) Từ lúc đó, nhiều môn đệ rút lui, không còn đi với Người nữa.
Ông Phê-rô tuyên xưng lòng tin
(67) Vậy Ðức Giêsu hỏi Nhóm Mười Hai: "Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi hay sao?" (68) Ông Simon Phêrô liền đáp: "Thưa Thầy, bỏ Thầy thì chúng con biết đến với ai? Thầy mới có những lời đem lại sự sống đời đời. (69) Phần chúng con, chúng con đã tin và nhận biết rằng chính Thầy là Ðấng Thánh của Thiên Chúa". (70) Ðức Giêsu đáp: "Chẳng phải Thầy đã chọn anh em là Nhóm Mười Hai sao? Thế mà một người trong anh em lại là quỷ!" (71) Người muốn nói về Giuđa, con ông Simon Ítcariốt; thật thế, chính y, một môn đệ trong Nhóm Mười Hai, sẽ nộp Người. 
CHIA SẺ


Các môn đệ đối diện với ba bài kiểm tra vì đám đông dân chúng theo Đức Giêsu.

Nuôi đám đông (c.1–14). Philip nghĩ câu trả lời là vấn đề tiền bạc, nhưng Andrê đã thấy câu trả lời nơi một cậu bé với phần ăn trưa của mình. Khi bạn đối diện với một vấn đề dường như không thể giải quyết được, hãy kêu lên lời hứa ở trong câu 6, hãy trao điều bạn có cho Đức Giêsu, và hãy để Ngài nói với bạn điều phải làm. Mẹ Teresa Calcuta có nói: “Chúng ta có thể cho mà không yêu, nhưng chúng ta không thể yêu mà không cho.” Bạn có dám trao phần bé nhỏ, nhưng có thể gây thiệt hại lớn cho bạn để đám đông và trong đó có bạn được no nê?

Tách khỏi đám đông (c.15–21). Biến cố này xảy ra tại đỉnh cao sự nổi tiếng của Chúa. Các môn đệ (đặc biệt Giuđa) đã được đón chào vào một vương quốc, vì thế Đức Giêsu đưa họ vào trong một cơn bão. Họ đi từ sự nổi tiếng đến tình trạng nguy hiểm, nhưng họ an toàn hơn trong cơn bão so với ở giữa đám đông; và Đức Giêsu đã đến với họ và gặp họ khi họ đang cần (Is 43:2). Liệu bạn có thể tuân theo ý Ngài ngay cả khi bạn không đồng ý với Ngài?

Sang bờ bên kia  (c.22–71). Dân chúng muốn Chúa đáp ứng nhu cầu thể lý của họ, chứ không phải nhu cầu thiêng liêng. Bánh Manna (Xh 16) đến với người Do thái chỉ để duy trì cuộc sống thể lý, nhưng Đức Giêsu đã đến với toàn thể thế giới và trao ban sự sống vĩnh hằng. Giống như bạn đưa thức ăn vào trong thân xác của bạn, cũng vậy bạn đưa Đức Kitô vào trong đời sống của bạn; và Ngài trở nên một với bạn. Các môn đệ đã có cơ hội để ở với đám đông, nhưng Đức Giêsu đã buộc họ rời bỏ đám đông. Có vẻ như ở lại bên bờ này sẽ có đám đông và có cả Đức Giê-su, nhưng nếu các môn đệ ở lại thì ngày hôm sau đám đông cũng không còn và Đức Giê-su cũng không có ở đó, vì Ngài cũng sẽ sang bờ bên kia. Đáo bỉ ngạn hay sang bờ bên kia là một hành trình thiêng liêng xảy ra liên tục trong đời sống chúng ta. Bạn có thấy mình được Chúa mời gọi bước sang một bờ bên kia: một công việc khác, một lãnh vực khác, một cuộc sống khác…?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC