Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2011

CHƯƠNG 21 - SÁCH SÁNG THẾ KÝ


Ông I-xa-ác chào đời
1 Ðức Chúa viếng thăm bà Xa-ra như Người đã phán, và Người đã làm cho bà như Người đã hứa. 2 Bà Xa-ra có thai và sinh cho ông Áp-ra-ham một con trai khi ông đã già, vào thời kỳ Thiên Chúa đã hứa. 3 Ông Áp-ra-ham đặt tên cho đứa con sinh ra cho ông là I-xa-ác, đứa con mà bà Xa-ra sinh ra cho ông. 4
Ông Áp-ra-ham cắt bì cho I-xa-ác, con ông, lúc nó được tám ngày, như Thiên Chúa đã truyền cho ông. 5 Ông Áp-ra-ham được một trăm tuổi khi sinh được người con là I-xa-ác. 6 Bà Xa-ra nói:
"Thiên Chúa đã làm cho tôi cười;
tất cả những ai nghe biết sẽ cười tôi."
7 Bà còn nói:
"Ai dám báo trước cho ông Áp-ra-ham rằng Xa-ra sẽ cho con bú?
Thế mà tôi đã sinh cho ông một con trai, khi ông đã về già!"
Ha-ga và Ít-ma-ên bị đuổi
8 Ðứa trẻ lớn lên và cai sữa. Ông Áp-ra-ham làm tiệc lớn ngày I-xa-ác cai sữa. 9 Bà Xa-ra thấy đứa con mà Ha-ga, người Ai-cập, đã sinh ra cho ông Áp-ra-ham, đang cười giỡn, 10 liền nói với ông Áp-ra-ham: "Ông hãy đuổi hai mẹ con đứa nữ tỳ này đi, vì con trai đứa nữ tỳ không được thừa kế cùng với I-xa-ác, con trai tôi." 11 Ông Áp-ra-ham rất bực mình vì lời ấy, bởi đó là con ông. 12 Nhưng Thiên Chúa phán với ông Áp-ra-ham: "Ðừng bực mình vì chuyện đứa trẻ và người nữ tỳ của ngươi. Tất cả những gì Xa-ra nói với ngươi, cứ nghe, bởi vì chính nhờ I-xa-ác mà ngươi sẽ có một dòng dõi mang tên ngươi. 13 Còn con trai của người nữ tỳ, Ta cũng sẽ làm cho nó thành một dân tộc lớn, vì nó là dòng dõi ngươi." 14 Sáng hôm sau, ông Áp-ra-ham dậy sớm, lấy bánh và một bầu da đựng nước đưa cho Ha-ga. Ông đặt đứa bé lên vai nàng và bắt nàng phải đi.

Ha-ga và Ít-ma-ên bị đuổi

 15 Khi nước trong bầu da đã cạn, nàng vất đứa bé dưới một bụi cây, 16 rồi đi ngồi đối diện, cách xa khoảng tầm cung bắn. Nàng nói: "Sao cho tôi đừng nhìn thấy đứa bé chết!" Nàng ngồi đối diện và bật tiếng khóc. 17 Thiên Chúa nghe thấy tiếng đứa trẻ và từ trời sứ thần Thiên Chúa gọi Ha-ga và nói: "Sao thế, Ha-ga? Ðừng sợ, vì Thiên Chúa đã nghe thấy tiếng đứa trẻ, ở chỗ nó nằm. 18 Ðứng lên! Ðỡ đứa trẻ dậy và ôm nó trong tay, vì Ta sẽ làm cho nó thành một dân tộc lớn." 19 Thiên Chúa mở mắt cho nàng, và nàng thấy một giếng nước. Nàng đi đổ nước đầy bầu da, rồi cho đứa trẻ uống. 20 Thiên Chúa ở với đứa trẻ, nó lớn lên, sống trong sa mạc, và trở thành người bắn cung. 21 Nó sống trong sa mạc Pa-ran, và mẹ nó cưới cho nó một cô vợ người đất Ai-cập.

Ông Áp-ra-ham và vua A-vi-me-léc ở Bơ-e Se-va
22 Thời ấy, vua A-vi-me-léc cùng với ông Pi-khôn, tướng chỉ huy quân đội của vua, đến nói với ông Áp-ra-ham: "Thiên Chúa ở với ông trong tất cả những gì ông làm. 23 Vậy bây giờ ông hãy lấy Thiên Chúa mà thề tại đây với tôi là ông sẽ không lừa dối tôi và con cái cháu chắt tôi; tôi đã lấy tình mà đối xử với ông thế nào, thì ông cũng phải đối xử với tôi và với đất ông đang trú ngụ như vậy."
24 Ông Áp-ra-ham nói: "Tôi xin thề."
25 Ông Áp-ra-ham trách vua A-vi-me-léc về chuyện giếng nước mà những đầy tớ vua A-vi-me-léc đã chiếm đoạt. 26 Vua A-vi-me-léc nói: "Tôi không biết ai đã làm điều đó. Chính ông đã không thông báo cho tôi; và chính tôi mãi tới hôm nay cũng chẳng nghe biết gì." 27 Ông Áp-ra-ham lấy chiên bò biếu vua A-vi-me-léc, và cả hai lập một giao ước. 28 Ông Áp-ra-ham tách riêng bảy con chiên cái còn non trong đàn ra. 29 Vua A-vi-me-léc nói với ông Áp-ra-ham: "Bảy con chiên cái còn non ông tách riêng ra đó là để làm gì?" 30 Ông trả lời: "Bảy chiên cái còn non ấy, xin ông nhận từ tay tôi; đó sẽ là bằng chứng tỏ ra chính tôi đã đào cái giếng ấy." 31 Bởi vậy, người ta gọi nơi ấy là Bơ-e Se-va, vì tại đó hai người đã thề.
32 Họ đã lập giao ước tại Bơ-e Se-va, rồi vua A-vi-me-léc đứng dậy cùng với ông Pi-khôn, người chỉ huy quân đội của vua, và trở về đất người Phi-li-tinh. 33 Ông Áp-ra-ham trồng một cây liễu bách tại Bơ-e Se-va, ở đó ông kêu cầu danh Ðức Chúa, Thiên Chúa vĩnh cửu. 34 Ông Áp-ra-ham trú ngụ lâu dài trong đất người Phi-li-tinh.

CHIA SẺ

Gia đình vui mừng (1–7). Thiên Chúa đã giữ lời hứa, vẫn thực hiện chương trình của Ngài, và đã không có thất bại. Vào thời gian này, tiếng cười của Xa-ra đã nở trên môi và vang lên, không còn phải dấu và nghi ngờ (St 18:12). Tên I-xa-ác nghĩa là “cười,” và bé trai đã mang lại nhiều niềm vui cho vợ chồng già. Qua ông, niềm vui đã đến với thế giới. Thiên Chúa làm “mọi sự tuyệt vời vào đúng thời của nó” (Eccles. 3:11). Không phải chỉ là cái tên, mà chính là sự hiện hữu của I-xa-ác đem đến niềm vui. Sự hiện hữu của tôi mang một ý nghĩa gì cho những người xung quanh tôi ?

Gia đình buồn (8–21). Áp-ra-ham gặt lấy nỗi buồn do hậu quả của tội. Ông đã sống với Ít-ma-ên có lẽ mười bảy năm, và ông đã yêu con trẻ, vì thế buồn là điều không tránh khỏi. Sẽ đến thời chúng ta phải “cắt khỏi” quá khứ và làm một sự khởi đầu mới. Thánh Phaolô tông đồ đã thấy điều này như một bức tranh về luật và ân sủng (Gal 4:21-31). Vì Áp-ra-ham, Thiên Chúa đã chúc lành cho đứa trẻ và làm cho đứa trẻ sau này trở thành một dân tộc lớn lao. Bạn có nghĩ rằng: đôi khi những đau khổ của chúng ta mở ra một cánh cửa để Đức Vua Vinh Hiển ngự đến? Có điều gì quá sức chịu đựng của tôi, mà Thiên Chúa Đấng quyền năng không thể can thiệp được chăng?

      Gia đình làm chứng (22–34). Những người hàng xóm của Áp-ra-ham không tin vào Thiên Chúa của ông có thể nói rằng ông là một người Thiên Chúa đã chúc phúc. Áp-ra-ham đã không cố gắng nói dối để tránh rắc rối này; ông đã can đảm nói sự thật và tin tưởng Thiên Chúa hành động. Sở hữu nguồn nước là một điều quan trọng ở vùng Trung Đông, và người ta đánh nhau vì những giếng nước. Cuộc sống là một sự quân bình giữa vui và buồn, những truân chuyên và những phúc lành. Chúng ta có biết học để chấp nhận điều Thiên Chúa ban cho chúng ta và bước đi trong niềm tin ?

1 nhận xét:

  1. Tạ ơn Chúa đã cho con vừa đi qua thêm một mốc đường nữa trong hành trình đức tin của con. Nhìn lại quãng thời gian mấy mươi năm qua, từng biến cố vui buồn nối kết với từng khuôn mặt đã trôi nổi theo đức tin của con. Mỗi cuộc gặp gỡ chẳng phải là sự ngẫu nhiên, nhưng đều là mỗi món quà Chúa ban cho con. Có quà con rất ưa thích, nhưng có quà con chẳng muốn giơ tay đón nhận chút nào. Con đã không thể hiểu được tại sao Chúa lại muốn con đón nhận những điều cay đắng như vậy. Con càng tránh xa bao nhiêu, Chúa càng ao ước con đưa tay ra ôm lấy nó, vì nó là của con mà, Chúa không thể trao cho người khác được. Vì nó sẽ có ích cho con, con không thể từ chối được. Rồi Chúa đã giúp con can đảm ngồi bóc nó ra cùng với Chúa qua những người bạn mà con thích gọi họ là thiên thần Chúa đã gửi đến cho con.

    Bây giờ thì con đã hiểu được rằng những đau thương ấy là cánh cửa dẫn con đến một chân trời mới, nơi ấy con cảm nghiệm được tình yêu Thiên Chúa mạnh hơn sự dữ rất nhiều. Sự dữ có thể giết chết niềm vui và hy vọng trong con, nhưng tình yêu Thiên Chúa đã đem lại sự sống mới cho con bằng ánh sáng chiếu giữa đêm đen. Giờ đây, con biết quý trọng từng niềm vui, từng nỗi buồn, từng khuôn mặt...Tất cả đều là những nét chấm phá rất cá vị, rất riêng biệt của con. Tất cả như từng mảnh vải được Chúa dùng chỉ yêu thương màu nhiệm mà ghép nên tấm áo mới cho con.

    Lạy Chúa, đời sống là những cuộc gặp gỡ không ngừng giữa những con người. Tạ ơn Chúa về sự hiện diện của từng con người Chúa đã để đi qua đời con, đang đồng hành với con, hay sẽ đến với con. Xin cho những kinh nghiệm con đã trải qua tiếp tục lớn lên trong con. Xin cho sự hiện diện của con không là một gánh nặng, một nỗi chán chường, một nỗi sợ hãi cho người khác, nhưng sẽ là một dấu ấn sâu đậm của tình yêu Chúa trong đời họ và trong đời con. Xin cho con không chạy trốn niềm đau nữa, nhưng biết dâng Chúa cả niềm vui lẫn nỗi buồn để mỗi ngày Chúa lại kết thêm những mảnh vải mới vào chiếc áo tin cậy mến của con. Xin cho sự hiện diện của từng người chúng con là hình ảnh sống động về màu nhiệm nhập thể của Con Một Chúa mà chúng con sắp mừng kính suy tôn tối nay. Con chân thành cầu xin như vậy, lạy Chúa là Cha rất nhân từ của con.

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC