Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

CHƯƠNG 45 - SÁCH SÁNG THẾ KÝ


Ông Giu-se tỏ cho anh em nhận ra mình
1 Ông Giu-se không thể cầm lòng trước mặt tất cả những người đứng bên ông, nên ông kêu lên: "Bảo mọi người ra khỏi đây!" Khi không còn người nào ở với ông, ông Giu-se mới tỏ cho anh em nhận ra mình.
2 Ông oà lên khóc và người Ai-cập nghe được, triều đình Pha-ra-ô cũng nghe thấy.
3 Ông Giu-se nói với anh em: "Tôi là Giu-se đây! Cha tôi còn sống không?" Nhưng anh em không thể trả lời: thấy mình đối diện với ông, họ bàng hoàng. 4 Ông Giu-se nói với anh em: "Hãy lại gần tôi." Họ lại gần. Ông nói: "Tôi là Giu-se, đứa em mà các anh đã bán sang Ai-cập. 5 Nhưng bây giờ, các anh đừng buồn phiền, đừng hối hận vì đã bán tôi sang đây: chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em. 6 Thật vậy, đây là năm thứ hai có nạn đói trong xứ, và sẽ còn năm năm nữa không cày không gặt. 7 Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em, để giữ cho anh em một số người sống sót trong xứ, và để cứu sống anh em, nhằm thực hiện cuộc giải thoát vĩ đại. 8 Vậy không phải các anh đã gửi tôi đến đây, nhưng là Thiên Chúa. Người đã đặt tôi làm cha của Pha-ra-ô, làm chúa tất cả triều đình, và làm tể tướng trên khắp cõi Ai-cập. 
9 "Anh em hãy mau về với cha tôi và thưa người rằng: "Con trai cha là Giu-se nói thế này: Thiên Chúa đã đặt con làm chúa toàn cõi Ai-cập; xin cha xuống đây với con, đừng trì hoãn. 10 Cha sẽ ở đất Gô-sen và sẽ ở gần con, cha và các con cháu, chiên bò và tất cả những gì cha có. 11 Tại đó con sẽ cấp dưỡng cho cha, để cha khỏi bị thiếu thốn, cha, gia đình cha và mọi người thuộc về cha, vì còn năm năm đói kém nữa. 12 Các anh và em tôi là Ben-gia-min cũng thấy tận mắt là chính tôi đang mở miệng nói với anh em. 13 Các anh hãy kể lại cho cha tôi biết tất cả vinh hoa của tôi ở Ai-cập, và tất cả những gì các anh đã thấy; rồi mau đưa cha xuống đây."
14 Bấy giờ, ông bá cổ Ben-gia-min, em ông, mà khóc; Ben-gia-min cũng gục vào cổ ông mà khóc. 15 Rồi ông hôn tất cả các anh và ôm họ mà khóc, sau đó anh em ông nói chuyện với ông.

Bấy giờ, ông bá cổ Ben-gia-min, em ông, mà khóc; Ben-gia-min cũng gục vào cổ ông mà khóc

Pha-ra-ô mời gia đình ông Gia-cóp sang Ai-cập
16 Tiếng đồn lan ra trong triều đình Pha-ra-ô rằng: "Anh em ông Giu-se đã đến!" Ðiều đó làm hài lòng Pha-ra-ô cũng như triều thần. 17 Pha-ra-ô nói với ông Giu-se: "Ông hãy nói với anh em ông: Các ông làm thế này: Hãy chất đồ lên lưng súc vật của các ông và đi về đất Ca-na-an. 18 Hãy đón cha các ông và gia đình các ông đến với ta. Ta sẽ cho các ông cái gì tốt nhất trong xứ Ai-cập, và các ông sẽ được hưởng màu mỡ của xứ này. 19 Còn ông, hãy chuyển lệnh này cho họ: Các ông làm thế này: Hãy đem xe từ Ai-cập về chở đàn bà con trẻ của các ông, rước cha các ông, và đến đây. 20 Các ông đừng luyến tiếc những đồ đạc các ông bỏ lại, bởi vì những gì tốt nhất của toàn xứ Ai-cập sẽ thuộc về các ông."
Anh em ông Giu-se trở về đất Ca-na-an
21 Các con trai ông Ít-ra-en đã làm như thế. Theo lệnh Pha-ra-ô, ông Giu-se đã cấp cho họ những chiếc xe; ông cũng cho họ lương thực ăn đường. 22 Ông tặng mỗi người một bộ quần áo, còn Ben-gia-min thì ông tặng ba trăm đồng tiền bạc và năm bộ quần áo. 23 Cũng vậy, ông gửi cho cha ông mười con lừa chở những thứ tốt nhất của Ai-cập, và mười con lừa cái chở lúa mì, bánh và lương thực để cha dùng khi đi đường. 24 Rồi ông tiễn anh em đi và họ lên đường; ông bảo họ: "Ðừng cãi cọ dọc đường."
25 Họ từ Ai-cập lên và về với ông Gia-cóp, cha họ, ở đất Ca-na-an. 26 Họ báo cho ông: "Giu-se còn sống, và hiện làm tể tướng trên khắp cõi Ai-cập!" Nhưng lòng ông không hề xúc động, vì ông không tin họ. 27 Khi họ thưa lại với ông tất cả những lời ông Giu-se đã nói với họ, và ông thấy xe cộ ông Giu-se đã cho về rước ông, thì tâm thần ông Gia-cóp, cha họ, mới hồi sinh. 28 Ông Ít-ra-en nói: "Thế là đủ! Giu-se, con cha, vẫn còn sống! Cha sẽ đi để nhìn thấy nó trước khi chết !"

CHIA SẺ

Nhận biết. Khi Giu-se đã thấy rằng lòng khiêm tốn của những anh em mình, và khi ông nghe họ xưng thú tội lỗi của họ, ông đã biết rằng đã đến lúc an toàn để cho họ biết căn tính của mình. Nếu ông làm như thế sớm hơn, họ có thể vẫn chưa sẵn sàng đón nhận những quà tặng mà ông dành cho họ; và nếu ông tiếp tục trì hoãn, những người anh em này có thể hoàn toàn tuyệt vọng. Thiên Chúa luôn hành động một cách thích hợp trong đời sống của chúng ta, để đem chúng ta tới việc tuân phục. Giuse có thể chăm sóc các anh em ông, và cha mình mà không cần phải đi qua một tiến trình dài như vậy, nhưng điều đó chỉ làm tính cách của họ thêm hư hỏng. Giu-se đã biết tính cách thực sự của những người anh em ông và cũng bày tỏ cảm xúc rất thực của mình, trong sự riêng tư của gia đình, ông đã khóc. Bạn có cảm thấy khó khăn khi bày tỏ cảm xúc chân thực của mình với những người thân trong gia đình? Với bạn bày tỏ cảm xúc nào khó khăn hơn cả: tiêu cực như giận dữ, hay tích cực như sự hài lòng và biết ơn…?


Đôi khi Thiên Chúa cũng dạy chúng ta như Giu-se đã hành xử với các anh em của ông. Chúng ta thấy ở đây một bài học toàn những sự nghịch lý. Để an ủi chúng ta, trước tiên Ngài đã làm cho chúng ta sợ hãi. Để giải thoát chúng ta, trước tiên chúng ta bị bắt làm nô lệ. Để làm cho chúng ta nên thánh, Ngài cho chúng ta thấy con người tội lỗi của bản thân. Bạn có nhận ra ý nghĩa những bài học mà Thiên Chúa muốn nói với bạn qua những kinh nghiệm dường như chỉ toàn là những điều nghịch lý ?


Hòa giải. Giu-se đã nói, “làm ơn xin tiến gần bên tôi” (v. 4). Giu-se đã mời họ đến gần ông thay vì đẩy họ ra xa. Thường chúng ta có xu hướng tránh né những người làm tổn thương chúng ta. Nếu chúng ta muốn phục hồi lại những tương quan bị đổ vỡ, việc đầu tiên phải làm là đưa họ đến gần với mình. Ông đã tha thứ cho họ, nhưng họ vẫn còn sợ hãi. Thực tế, họ vẫn còn sợ cho tới mười bảy năm sau này (50:15–21). Nơi Đức Giê-su , chúng ta đã hòa giải với Thiên Chúa, và chúng ta không phải sợ hãi bị xét xử (Rm. 8:1; 2 Cr. 5:18; Cl. 1:20). Thiên Chúa muốn chúng ta tiến lại gần bên Ngài (Dt. 10:19–25; Gc 4:8). Bạn có mang tâm trạng sợ hãi khi đến với Bí tích Hòa giải? Sau khi đã hiểu được tâm trạng của Giu-se đối với các anh của mình, có làm cho bạn hiểu hơn chút nào rằng chính Chúa Giêsu cũng chờ đợi bạn trong Bí tích Hòa giải ?


Sự bảo đảm. Giu-se đã giải thích cho họ rằng Thiên Chúa đã sai ông đi trước họ để gìn giữ quốc gia, nhờ đó mà Israel có thể trở thành phúc lành cho toàn trái đất (12:1–3). Mục đích quan phòng của Thiên Chúa không có làm giảm đi tội của họ hay xóa đi trách nhiệm của họ (Acts 2:23; 3:13–18), nhưng nó giúp làm nhẹ đi sự sợ hãi và buồn sầu nơi họ. Giuse đã khẳng định xa hơn nữa với họ bằng cách ban cho họ nhiều quà tặng và hứa chăm sóc toàn thể gia đình. Những món quà mà ông gửi về nhà đã giúp để làm bảo chứng với Gia-cóp rằng Giu-se vẫn còn sống. 


Giu-se  đã biết các anh em mình, vì thế ông đã nhắc nhở họ: “đừng có buồn phiền, đừng có hối hận nữa!” (v. 5), và “Đừng có cãi nhau trên đường đi!” (v. 24). Chúng ta nhanh chóng đánh mất ân sủng khi chúng ta không nhận lấy sự tha thứ của Đức Kitô và cả tình yêu dành cho nhau. (x 1 Ga 4:7tt.)

3 nhận xét:

  1. Hôm nay, thấy báo chí nói nhiều về sự kiện ông Táo về trời. Mọi người đang quăng đi những tàn tích của năm cũ để chuẩn bị cho một năm mới. Câu 5 mời gọi bản thân tôi "đừng có buồn phiền, đừng có hối hận nữa" để khỏi đánh mất ân sủng được ban cho tôi. Xin Chúa giúp con nhìn chặng đường đã qua để rút ra bài học, cũng như cảm nghiệm tình yêu hơn là sự thất vọng, và u sầu.

    Trả lờiXóa
  2. Cái làm tôi đau khổ và khó chịu nhất là nỗi đau khôn nguôi mà người ta đã đặt vào thân xác và tâm hồn tôi. Ngày ấy, tôi chỉ là một cô bé dưới tuổi vị thành niên, chưa vào đời mà đã sợ hãi đời rồi. Tôi thèm một vòng tay ôm, một vỗ về an ủi, tôi thèm được khóc với một người thân, nhưng tôi đã biết phải tự kềm chế, đã biết phải "đóng kịch" như không có chuyện gì đã xảy ra...Tôi chỉ biết tìm một góc tối nào đó, không ai thấy mình, để mà được khóc khi nỗi đau quá sức chịu đựng, hay khi trong lòng muốn nổi loạn vì sự giận dữ...Nhưng tôi cũng không dám khóc lâu, sợ chút nữa mắt sưng húp thì không biết phải trả lời làm sao. Cứ thế, trong sự tự ti mặc cảm lẫn sự tức giận, tôi đã trải qua hầu hết tuổi thanh xuân của mình trong cách lựa chọn con đường xử thế của mình. Tôi cứ ngỡ rằng cuộc đời của tôi là phải vậy, tôi chẳng thể thay đổi được quá khứ. Cho đến khi câu chuyện thương tâm của các em gái nhỏ VN trong nạn buôn bán nô lệ tình dục bên Cambodia được cả thế giới biết đến, tôi như người tỉnh lại sau cơn mê dài. Lúc ấy tôi bắt đầu nhận ra cái giá trị của nỗi đau của mình. Như có một thôi thúc rất mạnh mẽ trong lòng, tôi đã viết thư chia sẻ và an ủi các em, không phải với tư cách của một người giàu lòng bác ái, nhưng với tâm tình của một nạn nhân như các em. Tôi được biết rằng các em đã được an ủi rất nhiều qua lá thư của tôi. Nhưng thật ra, chính các em đã là những ân nhân của tôi. Vì sau đó, tôi bắt đầu mở lòng để xin Chúa cứu tôi. Thật là hạnh phúc biết bao khi tôi cảm nghiệm được rằng "Trong mắt Cha, con thật là quý giá", cho dù người đời chỉ xem tôi như một món đồ chơi mà thôi.

    "Bạn có nhận ra ý nghĩa những bài học mà Thiên Chúa muốn nói với bạn qua những kinh nghiệm dường như chỉ toàn là những điều nghịch lý ?" Vâng, thật là có vẻ như nghịch lý khi Chúa dùng những hoàn cảnh đau thương để đóng ấn tín tình yêu nhiệm màu của Ngài vào đời tôi. Điều tôi thấy ngỡ ngàng là Chúa Giêsu đã có mặt bên tôi ngay từ giây phút đầu tiên tôi bị nạn. Ngài vẫn hằng đi với tôi, cùng khóc, cùng đau đớn, và cùng chia sẻ với tôi mà tôi không hề nhận ra. Ngài đã dùng sự dã man của con người để tôi cảm nghiệm được sự dịu dàng, tế nhị của Ngài. Ngài đã dùng sự cứng lòng và hẹp hòi của tôi để dạy tôi về sự kiên nhẫn và lòng trung tín của Ngài. Ngài đã dùng sự yếu đuối của tôi để tôi được bao phủ trong sức mạnh của Ngài. Ngài đã dùng sự khinh bỉ và chà đạp nhân phẩm của nguời đời để tôi cảm nếm được sự thanh cao của một người con được thuộc về Ngài. Giờ đây, tôi vẫn còn khóc, vẫn còn nhói đau khi có điều gì chợt đụng vào vết sẹo trong lòng, nhưng những giọt nước mắt và cái đau nhói ấy không làm tôi đi sâu vào nỗi đau nữa, nhưng chúng lại hướng tôi lên cùng Chúa Giêsu, để ý thức rằng tôi yếu đuối lắm, không có Ngài tôi chắc chắn sẽ ngã quỵ theo đường tối tăm như trước kia. Tôi cũng ngộ được rằng kinh nghiệm của mình cũng là món quà cho anh chị em tôi nếu tôi có đủ yêu thương và tự do để tặng họ.

    Tôi tin rằng Chúa vẫn còn tiếp tục nói với tôi nhiều điều nữa qua nỗi đau này. Xin cầu nguyện cho tôi để tôi biết tiếp tục mở lòng cho Ngài. Xin cầu nguyện cho các em gái VN và những nạn nhân của sự lạm dụng tình dục để họ cũng cảm nghiệm được tình yêu có sức chữa lành của Thiên Chúa, để họ nhận ra rằng đau khổ này chính là "những đường cong trong cuộc đời của họ, đã được Thiên Chúa vẽ thành đường thẳng trong nhiệm cục cứu độ cho họ và cả những người khác nữa" như chia sẻ của Cha linh hướng trong chương 38. Xin cùng cầu nguyện cho nhau để mỗi người chúng ta biết tìm về Chúa là ánh sáng soi đường cho ta mà chân thành đến với nhau để ân sủng của Ngài có thể ở lại với ta dồi dào.

    Trả lờiXóa
  3. Cầu xin Chúa chữa lành vết thương trong lòng chị, khi đó những đau khổ không còn là vết thương nữa, nhưng là vết thẹo. Để mỗi khi nhớ đến ta không còn cảm thấy đau nữa mà chỉ là những kỷ niệm. Xin cả đoàn hành hương cùng hiệp thông với chị để trong cái đau, yếu đuối của chị, Chúa có thể đem niềm an ủi tới cho những người khác, như Chúa đã từng làm cho các em Việt nam ở Cambodia.

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC