Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

CHƯƠNG 11 - DÂN SỐ

V. Những Chặng Ðường Trong Sa Mạc
Táp-ê-ra
1 Thế rồi dân bắt đầu kêu ca thấu tai Ðức Chúa vì những khổ cực của họ, và Ðức Chúa đã nghe được.
Cơn thịnh nộ của Người bừng lên và lửa của Ðức Chúa bốc cháy nơi họ ở và thiêu huỷ đầu trại. 2 Dân liền kêu cứu ông Mô-sê, ông Mô-sê chuyển cầu lên Ðức Chúa, và lửa đã tắt. 3 Người ta đặt tên cho nơi đó là Táp-ê-ra, vì lửa của Ðức Chúa đã bốc cháy nơi họ ở.
 Kíp-rốt Ha Ta-a-va. Dân ta thán.
4 Ðám dân ô hợp sống giữa dân Ít-ra-en bắt đầu thèm ăn, và cả con cái Ít-ra-en cũng khóc lóc mà nói: "Ai sẽ cho chúng ta có thịt ăn đây? 5 Nhớ thuở nào ta ăn cá bên Ai-cập mà không phải trả tiền, rồi nào dưa gang, dưa bở, nào hẹ, nào hành, nào tỏi. 6 Còn bây giờ đời ta tàn rồi; mọi thứ đó hết sạch, chỉ còn thấy man-na thôi."
7 Man-na như hạt ngò và trông nó như nhựa hương. 8 Dân cứ việc chia nhau đi lượm, cho vào cối xay hoặc cối giã mà nghiền tán ra, rồi bỏ vào nồi nấu bánh, và mùi vị của nó như mùi vị bánh chiên dầu. 9 Ðêm về sương rơi trên doanh trại, thì man-na cũng rơi xuống.

Dân chia nhau đi lượm man-na, trông nó như  như hạt ngò, nhựa hương

 Ông Mô-sê can thiệp
10 Ông Mô-sê nghe thấy dân tụm năm tụm bảy theo thị tộc mà kêu khóc tại cửa lều của mình. Còn Ðức Chúa thì bừng bừng nổi giận. Ông lấy làm khổ tâm 11 và thưa với Ðức Chúa: "Sao Ngài lại làm khổ tôi tớ Ngài? Tại sao con lại không đẹp lòng Ngài, khiến Ngài đặt gánh nặng tất cả dân này lên con? 12 Có phải con đã cưu mang tất cả dân này không? Có phải con đã sinh ra nó không mà Ngài lại bảo con: "Hãy bồng nó vào lòng, như vú nuôi bồng trẻ thơ, mà đem vào miền đất Ta đã thề hứa với cha ông chúng? 13 Con lấy đâu ra thịt cho cả dân này ăn, khi chúng khóc lóc đòi con: "Cho chúng tôi thịt để chúng tôi ăn? 14 Một mình con không thể gánh cả dân này được nữa, vì nó nặng quá sức con. 15 Nếu Ngài xử với con như vậy, thì thà giết con đi còn hơn - ấy là nếu con đẹp lòng Ngài! Ðừng để con thấy mình phải khổ nữa!"
 Ðức Chúa trả lời
16 Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Hãy tập họp lại cho Ta bảy mươi người trong số kỳ mục Ít-ra-en, những kẻ ngươi biết là kỳ mục và ký lục trong dân. Ngươi sẽ đem chúng đến Lều Hội Ngộ, để chúng đứng đó với ngươi. 17 Ta sẽ xuống đó nói chuyện với ngươi. Ta sẽ lấy một phần Thần Khí đang ngự trên ngươi mà đặt trên chúng, chúng sẽ cùng với ngươi gánh vác dân này, và ngươi sẽ không còn phải vác một mình nữa."
18 Ngươi hãy nói với dân: "Anh em hãy thanh tẩy mình để chuẩn bị cho ngày mai và anh em sẽ được ăn thịt. Phải, anh em đã kêu khóc thấu tai Ðức Chúa rằng: "Ai sẽ cho chúng ta có thịt ăn đây? Bên Ai-cập, chúng ta sướng biết mấy! Ðức Chúa sẽ ban thịt cho anh em, và anh em sẽ được ăn. 19 Anh em sẽ ăn, không phải một ngày, hai ngày, năm mười ngày, hay hai mươi ngày mà thôi, 20 nhưng suốt cả tháng, cho đến khi thịt lòi ra lỗ mũi làm anh em phát ngấy, vì anh em đã khinh thường Ðức Chúa, Ðấng ngự giữa anh em, và đã kêu khóc trước nhan Người rằng: Chúng tôi ra khỏi Ai-cập để làm gì?"
21 Ông Mô-sê lại nói: "Con ở giữa một dân có đến sáu trăm ngàn bộ binh, mà Ðức Chúa lại bảo: Ta sẽ ban thịt cho chúng, và chúng sẽ ăn suốt cả tháng. 22 Dù có giết chiên giết bò, liệu có đủ cho họ không? Dù có bắt hết cá dưới biển, liệu có đủ cho họ không?" 23 Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: "Ðức Chúa mà chịu bó tay sao? Bây giờ ngươi sẽ thấy lời Ta phán có đúng hay không."
 Ðức Chúa ban Thần Khí
24 Ông Mô-sê ra nói lại với dân những lời của Ðức Chúa. Ông tập họp bảy mươi người trong số kỳ mục của dân và đặt họ đứng chung quanh Lều. 25 Ðức Chúa ngự xuống giữa đám mây và nói chuyện với ông Mô-sê. Người lấy một phần Thần Khí đang đậu trên ông mà đặt trên bảy mươi kỳ mục. Khi Thần Khí đậu xuống trên các ông thì các ông bắt đầu phát ngôn, nhưng việc đó không tái diễn nữa.
26 Bấy giờ có hai người ở lại trong trại, một người tên là En-đát, một người tên là Mê-đát. Các ông đã được ghi trong danh sách kỳ mục, nhưng đã không đến Lều. Thần Khí đậu xuống trên các ông và các ông bắt đầu phát ngôn trong trại. 27 Một người thanh niên chạy đi báo tin cho ông Mô-sê rằng: "Ông En-đát và ông Mê-đát đang phát ngôn trong trại!" 28 Ông Giô-suê con ông Nun, từng theo hầu ông Mô-sê từ hồi còn nhỏ, lên tiếng nói với ông Mô-sê: "Thưa thầy, xin thầy ngăn cản họ!" 29 Nhưng ông Mô-sê trả lời: "Anh ghen dùm tôi à? Phải chi Ðức Chúa ban Thần Khí trên toàn dân của Người để họ đều là ngôn sứ!" Vì Ðức Chúa đã ban Thần Khí của Người trên họ. 30 Ông Mô-sê đã vào trại cùng với các kỳ mục Ít-ra-en.
 Chim cút
31 Một luồng gió do Ðức Chúa khơi dậy đã lùa chim cút từ phía biển tới, và thổi chúng dạt xuống trại thành một đường dài đi một ngày mới hết, ở bốn phía chung quanh trại, dày tới một thước trên mặt đất. 32 Dân bận rộn lượm chim cút suốt ngày suốt đêm ấy và cả ngày hôm sau; người lượm ít nhất cũng được hai trăm thùng, và họ đem phơi chung quanh trại. 33 Thịt còn đang ở giữa hai hàm răng, chưa kịp nhai thì cơn thịnh nộ của Ðức Chúa đã bừng lên trút xuống dân và Ðức Chúa đã đánh phạt dân dữ dội.
34 Và người ta đã đặt tên cho nơi đó là Kíp-rốt Ha Ta-a-va, vì ở đó họ đã chôn đám dân thèm ăn.
35 Từ Kíp-rốt Ha Ta-a-va, dân chúng đã nhổ trại lên đường đi Kha-xê-rốt và ở lại đó.

CHIA SẺ


Đây là một chương về những lời phàn nàn !
Phàn nàn về bánh (1–9). Thiên Chúa đang dẫn dắt họ, vì thế họ có tất cả những gì họ cần; tuy nhiên họ lại phàn nàn. (x. Pl 2:14-15.) Lời phàn nàn của họ là bằng chứng về thái độ không tin đó là nguyên nhân vì sao họ không được vào Đât Hứa. Nếu họ đã biết ơn về những điều tốt lành Thiên Chúa ban và vâng theo sự hướng dẫn của Ngài, điều đó đã có thể cứu họ khỏi những tai họa lớn lao. Bạn nên ghi nhớ điều này cho lần tới nếu bạn thấy mình đang bị cám dỗ phàn nàn về sự quan phòng của Thiên Chúa.
Phàn nàn về những gánh nặng (10–25). Mô-sê đã đau khổ khi dân chỉ trích ông và cả Thiên Chúa. Liệu họ có được lương thực ngon hơn Man-na đến từ trời ? Tại sao họ đã khát khao những thực phẩm từ Ai-cập ? Phải chăng họ đã quên thời nô lệ của họ trong đất ấy ? Mô-sê đã làm điều bạn phải làm khi người ta thất vọng về bạn : ông đã đem những điều ấy đến với Thiên Chúa trong cầu nguyện và nói với Thiên Chúa những gì như ông đã cảm nhận. Thiên Chúa đã đáp ứng nhu cầu, động viên tôi tớ của Ngài, và trừng phạt những kẻ nổi loạn. Mô-sê có cảm giác dân Chúa và ngay cả Thiên Chúa cũng vùi dập, bỏ rơi ông. Cảm giác này của Mô-sê đến do bởi ông quên mất Thiên Chúa của ông là Đấng toàn năng, đức tin của ông đang bị lung lay. Khi bạn thất vọng chán chường, nguồn động viên đích thực của bạn đến từ đâu ? Gánh nặng hiện nay của bạn là gì ? Bạn có thể quẳng hết những gánh lo cho Ngài. Đừng bỏ cuộc ! Đừng bỏ chạy ! Hãy trao chúng cho Ngài !
Phàn nàn về phúc lành (26–35). Ghen tỵ vì Mô-sê và địa vị của ông, Giô-suê nói với Mô-sê ngăn cản hai người đang nói tiên tri. Gioan và Giacôbê đã phạm cùng lỗi này, và Đức Giêsu đã mắng họ (Lc 9:49-50). Nếu tất cả dân Chúa đang ca tụng Thiên Chúa nhờ ơn Chúa Thánh Thần, họ sẽ không phàn nàn ! Những người Do thái nhận được điều họ xin, nhưng họ đã đánh mất sự phong phú trong đời sống tinh thần mà họ đã có khi họ bước đi trong niềm tin (Tv 106:15). Bạn có học được thái độ tri ân cho dù những lời cầu nguyện không được nhậm lời ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC