Thứ Ba, 1 tháng 5, 2012

CHƯƠNG 32 - DÂN SỐ


Phân chia vùng bên kia sông Gio-đan (Ðnl 3: 12-22)
1 Con cái ông Rưu-vên và con cái ông Gát có nhiều đàn súc vật rất đông. Khi thấy rằng vùng Gia-de và vùng Ga-la-át là nơi thuận lợi cho việc chăn nuôi súc vật,
2 họ đến thưa với ông Mô-sê, với tư tế E-la-da và các thủ lãnh cộng đồng: 3 "Các thành A-ta-rốt, Ði-vôn, Gia-de, Nim-ra, Khét-bôn, En-a-lê, Xơ-vam, Nơ-vô và Bơ-ôn 4 là vùng đất Ðức Chúa đã đánh phạt trước cộng đồng Ít-ra-en, là vùng đất nuôi được súc vật. Mà các tôi tớ ngài lại có súc vật." 5 Họ nói tiếp: "Nếu chúng tôi được đẹp lòng ngài, thì xin ban cho các tôi tớ ngài vùng đất này làm sở hữu. Xin đừng để chúng tôi phải đi qua sông Gio-đan."
6 Ông Mô-sê nói với con cái ông Gát và con cái ông Rưu-vên: "Anh em của anh em phải ra chiến trường, mà anh em thì ở lại đây hay sao? 7 Tại sao anh em làm cho con cái Ít-ra-en phải nản lòng không muốn đi qua bên xứ mà Ðức Chúa đã ban cho họ? 8 Cha ông anh em đã làm như thế, khi tôi sai họ đi từ Ca-đê Bác-nê-a để do thám xứ đó. 9 Họ lên đến thung lũng Ét-côn; họ do thám xứ đó, rồi làm cho con cái Ít-ra-en nản lòng, để họ không vào xứ mà Ðức Chúa đã ban cho họ. 10 Nên trong ngày đó, cơn thịnh nộ của Ðức Chúa bừng cháy; Người thề rằng: 11 "Nếu ngày nào những người đã lên từ Ai-cập, hai mươi tuổi trở lên, thấy đất mà Ta đã thề ban cho Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp..., vì chúng đã không trọn tình đi theo Ta; 12 chỉ trừ Ca-lếp, con ông Giơ-phun-ne, người Cơ-nát, và Giô-suê, con ông Nun, vì họ đã trọn tình đi theo Ðức Chúa. 13 Cơn thịnh nộ của Ðức Chúa bừng lên phạt Ít-ra-en, và Người đã bắt họ phải đi lang thang trong sa mạc bốn mươi năm, cho đến khi toàn thể thế hệ đã làm sự dữ trước mắt Ðức Chúa đều chết hết. 14 Này đây, hỡi nòi tội nhân, anh em thay thế cha ông mình mà nổi dậy, khiến cơn thịnh nộ của Ðức Chúa đối với Ít-ra-en càng tăng lên! 15 Nếu anh em quay lưng lại với Người, thì Người còn tiếp tục để Ít-ra-en lại trong sa mạc, và như thế, anh em sẽ làm cho tất cả dân này bị tiêu diệt."
16 Họ tiến đến gần ông Mô-sê và nói: "Chúng tôi sẽ làm ở đây bãi quây cho chiên cừu của chúng tôi, và xây thành thị cho con em chúng tôi. 17 Còn chúng tôi sẽ cầm khí giới ngay và dẫn đầu con cái Ít-ra-en, cho tới khi chúng tôi đưa họ đến nơi thuộc về họ; nhưng con em chúng tôi sẽ ở lại trong các thành kiên cố, để khỏi bị dân bản xứ tấn công. 18 Chúng tôi sẽ không trở về nhà cho đến khi ai nấy trong dân Ít-ra-en đều được thừa hưởng phần gia nghiệp của mình. 19 Quả thật, chúng tôi sẽ không chia phần gia nghiệp với họ bên kia sông Gio-đan hoặc xa hơn nữa, vì gia nghiệp bên này sông Gio-đan, ở phía đông, sẽ lọt về phần chúng tôi."
20 Ông Mô-sê nói với họ: "Nếu anh em thực hiện điều đó, nếu anh em cầm khí giới để ra trận trước nhan Ðức Chúa, 21 nếu trong số anh em, tất cả những người được võ trang đi qua sông Gio-đan trước nhan Ðức Chúa, (và ở lại đó) cho đến khi Người đuổi địch thù đi khuất mắt Người, 22 và nếu anh em chỉ trở về sau khi xứ ấy quy hàng trước nhan Ðức Chúa, thì anh em được coi như đã làm xong nhiệm vụ đối với Ðức Chúa, với Ít-ra-en, và vùng đất này sẽ là sở hữu của anh em trước nhan Ðức Chúa. 23 Nhưng nếu anh em không làm như thế, thì anh em sẽ đắc tội với Ðức Chúa; và anh em nên biết rằng chính anh em sẽ chuốc lấy tội đó cho mình. 24 Anh em hãy xây thành cho con em và làm bãi quây cho chiên cừu, hãy thực hiện những gì miệng anh em đã nói."
25 Con cái ông Gát và con cái ông Rưu-vên thưa với ông Mô-sê: "Các tôi tớ ngài sẽ làm như lời ngài truyền. 26 Vợ con, súc vật và mọi thú vật của chúng tôi sẽ ở đây, trong các thành Ga-la-át; 27 nhưng các tôi tớ ngài, mọi kẻ đã được võ trang để ra trận, sẽ đi qua trước nhan Ðức Chúa để chiến đấu, theo lời ngài đã nói."
28 Ông Mô-sê đã ban mệnh lệnh liên quan đến họ cho tư tế E-la-da, cho ông Giô-suê, con ông Nun, và cho những người đứng đầu các gia tộc của các chi tộc con cái Ít-ra-en. 29 Ông Mô-sê nói với họ: "Nếu con cái ông Gát và con cái ông Rưu-vên, mọi kẻ đã được võ trang để chiến đấu, cùng với anh em đi qua sông Gio-đan trước nhan Ðức Chúa, và nếu anh em chinh phục được vùng đất đó, thì anh em sẽ cho họ đất Ga-la-át làm sở hữu. 30 Nhưng nếu họ không chịu mang khí giới đi qua sông với anh em, thì họ sẽ phải nhận một phần đất làm sở hữu giữa anh em, trong xứ Ca-na-an."
31 Con cái ông Gát và con cái ông Rưu-vên thưa: "Ðiều Ðức Chúa đã phán với các tôi tớ ngài, chúng tôi sẽ làm; 32 chính chúng tôi sẽ cầm khí giới đi qua xứ Ca-na-an trước nhan Ðức Chúa; và xin ngài cho chúng tôi được chiếm hữu phần đất bên này sông Gio-đan làm gia nghiệp." 33 Ông Mô-sê ban cho họ - nghĩa là cho con cái ông Gát, con cái ông Rưu-vên và một nửa chi tộc Mơ-na-se, con ông Giu-se - vương quốc của Xi-khôn, vua E-mô-ri, vương quốc của Ốc, vua Ba-san; đó là vùng đất gồm các thành cùng với lãnh thổ của các thành ấy, thêm vào đó các thành của vùng đất chung quanh.
34 Con cái ông Gát đã xây Ði-vôn, A-ta-rốt, A-rô-e, 35 A-rốt Sô-phan, Gia-de, Gioóc-bô-ha, 36 Bết Nim-ra, Bết Ha-ran, là những thành kiên cố; họ cũng đã làm bãi quây cho chiên cừu.
37 Con cái ông Rưu-vên cũng đã xây Khét-bôn, En-a-lê, Kia-gia-tha-gim, 38 Nơ-vô, Ba-an Mơ-ôn (các thành này đã đổi tên) và Xíp-ma. Họ đặt tên cho các thành họ đã xây.
39 Con cái ông Ma-khia, con ông Mơ-na-se, đi tới xứ Ga-la-át; họ chiếm xứ đó và đuổi người E-mô-ri đang ở đấy. 40 Ông Mô-sê cho ông Ma-khia là con ông Mơ-na-se, xứ Ga-la-át, và ông Ma-khia định cư tại đó. 41 Ông Gia-ia, con ông Mơ-na-se, đi chiếm các trại của họ và đặt tên là trại của Gia-ia. 42 Nô-vác đi chiếm Cơ-nát cùng các vùng phụ cận; ông lấy tên mình là Nô-vác mà đặt cho chỗ đó.
CHIA SẺ

Một số người chọn sống bên lề của những phúc lành Chúa ban. Quyết định của họ dựa trên những vật chất có được thay vì dựa trên những phúc lành thiêng liêng. Hai chi tộc rưỡi đã từ chối quyền thừa hưởng gia sản của họ trong đất Ca-na-an, mặc dù họ đã tới  rất gần nơi đó.
Dù họ đã cam đoan với Mô-sê rằng họ sẽ tham gia chiến đấu để chinh phục vùng đất, nhưng các chi tộc Ít-ra-en vẫn bị phân chia. Thực tế, khi vùng đất được chinh phục hoàn toàn, hai chi tộc rưỡi phải dựng một bàn thờ để cho mọi người biết rằng “chúng tôi thuộc về Ít-ra-en !” (x. Gs 22). Nếu họ đi qua sông Gio-đan và thừa hưởng phần gia sản của họ thì tất cả mọi người đã nhận biết quyền công dân của mình.
“Xin đừng để chúng tôi phải qua sông Gio-đan” (c.5) đồng nghĩa với cách diễn tả sự thất bại tương tự như “mang chúng tôi trở về lại Ai-cập !” hay “Hãy để chúng tôi chết trong sa mạc !” Khi lợi ích vật chất, thay vì vinh quang Thiên Chúa chi phối những quyết định của mình, chúng ta sẽ có những quyết định sai lầm. (x. Tv 47:4.)
Hai chi tộc Rưu-vên và Gát đang có một đàn gia súc rất lớn nên vùng đất rộng lớn trước mắt đã làm cho họ muốn dừng lại nơi này. Quyết định này hoàn toàn dựa trên giá trị kinh tế. Vì lý do kinh tế mà họ phớt lờ ý Thiên Chúa dành cho họ. Họ đã muốn định cư bên rìa ngay chính nơi Thiên Chúa muốn ban cho họ làm gia sản. Chỉ vì những lợi ích vật chất và những tư lợi đã làm cho họ tự gạt mình ra bên lề. Bởi vì họ chọn ở tại vị trí này, nên hai chi tộc Rưu-vên, Gát và một nửa chi tộc Mơ-na-sê là những người đầu tiên bị bắt đi đày bởi vua Át-sua. Đâu là những lý do làm cho bạn không muốn tiến về phía trước, mặc cho Thiên Chúa đang mời gọi bạn tiếp tục trong cuộc hành trình của cuộc đời bạn ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC