Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

CHƯƠNG 30 - SÁCH SA-MU-EN 1

Ông Ða-vít tiến đánh người A-ma-lếch
1 Sang ngày thứ ba, khi ông Ða-vít và người của ông đến Xích-lắc, thì người A-ma-lếch đã cướp phá miền Ne-ghép và thành Xích-lắc. Chúng phá phách Xích-lắc và phóng hoả đốt thành. 2 Chúng bắt đàn bà và mọi người trong thành, từ nhỏ đến lớn, làm tù, nhưng không giết ai. Chúng dẫn họ đi và tiếp tục lên đường. 3 Khi ông Ða-vít và người của ông đến thành thì thấy thành đã bị phóng hoả, và vợ cùng con trai con gái của họ đã bị bắt làm tù. 4 Ông Ða-vít và quân binh ở với ông oà lên khóc cho đến khi không còn sức khóc nữa. 5 Hai bà vợ của ông Ða-vít cũng bị bắt làm tù, đó là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men.
6 Ông Ða-vít lâm vào cảnh rất ngặt nghèo vì người ta bàn chuyện ném đá ông; thật vậy, tâm hồn ai cũng cay đắng khi nghĩ đến con trai con gái của mình. Nhưng ông Ða-vít lấy lại can đảm, nhờ Ðức Chúa, Thiên Chúa của ông. 7 Ông Ða-vít bảo tư tế Ép-gia-tha, con ông A-khi-me-léc: "Xin ông đem ê-phốt lại đây cho tôi." Ông Ép-gia-tha đem ê-phốt lại cho ông Ða-vít. 8 Ông Ða-vít thỉnh ý Ðức Chúa rằng: "Con có nên rượt theo bọn cướp đó không? Con có đuổi kịp chúng không?" Người phán với ông: "Cứ rượt theo, vì ngươi sẽ đuổi kịp và chắc chắn ngươi sẽ giải thoát được tù." 9 Ông Ða-vít đi cùng với sáu trăm người theo ông; khi họ đến khe nước Bơ-xo thì một số người đã dừng lại. 10 Ông tiếp tục rượt theo cùng với bốn trăm người. Hai trăm người đã dừng lại vì quá mệt, không đủ sức sang qua khe nước Bơ-xo.
11 Người ta thấy một tên Ai-cập ngoài đồng, liền bắt đem đến ông Ða-vít. Họ cho nó bánh, nó ăn, rồi họ cho nó uống nước. 12 Họ cho nó một miếng bánh vả và hai chùm nho khô. Ăn xong, nó hoàn hồn, vì đã ba ngày ba đêm nó chẳng ăn uống gì. 13 Ông Ða-vít hỏi nó: "Anh là người của ai và quê ở đâu?" Nó đáp: "Tôi là một thanh niên Ai-cập, nô lệ của một người A-ma-lếch. Chủ tôi bỏ tôi lại vì tôi ngã bệnh, nay đã ba ngày. 14 Chúng tôi đã cướp phá vùng Ne-ghép của người Cơ-rê-thi, vùng Ne-ghép của Giu-đa và vùng Ne-ghép của Ca-lếp, và chúng tôi đã phóng hoả đốt Xích-lắc." 15 Ông Ða-vít nói: "Anh có muốn đưa tôi xuống chỗ bọn cướp ấy không?" Nó đáp: "Ông hãy lấy Thiên Chúa mà thề với tôi là ông sẽ không giết tôi, và sẽ không nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ đưa ông xuống chỗ bọn cướp đó."
16 Nó đưa ông xuống, và kìa chúng đang tản mác khắp miền, chè chén, ăn mừng số chiến lợi phẩm lớn đã cướp được ở đất Phi-li-tinh và ở đất Giu-đa. 17 Ông Ða-vít đánh giết chúng từ hừng đông cho đến chiều hôm sau. Không tên nào thoát, trừ bốn trăm thanh niên cưỡi lạc đà chạy trốn. 18 Ông Ða-vít giải thoát tất cả những gì người A-ma-lếch đã cướp; ông cũng giải thoát hai bà vợ của ông. 19 Họ không mất gì: từ người nhỏ đến người lớn, con trai, con gái họ, chiến lợi phẩm và tất cả những gì chúng đã lấy của họ, ông Ða-vít đem về tất cả. 20 Ông Ða-vít lấy tất cả chiên dê và bò. Người ta đi trước, dẫn theo đàn vật và nói: "Ðây là chiến lợi phẩm của ông Ða-vít!"

Ông Ða-vít đánh giết bọn cướp đang chè chén, ăn mừng số chiến lợi phẩm đã cướp được ở đất Phi-li-tinh và ở đất Giu-đa
21 Ông Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã quá mệt, không đủ sức đi theo ông Ða-vít, và đã bị bỏ lại ở khe nước Bơ-xo. Họ ra đón ông Ða-vít và đón quân binh đi với ông. Ông Ða-vít cùng với quân binh lại gần và vấn an họ. 22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong đám người đã đi với ông Ða-vít lên tiếng nói: "Bởi vì họ đã không đi với chúng tôi, nên chúng tôi sẽ không cho họ phần chiến lợi phẩm chúng tôi đã lấy lại được, ngoại trừ vợ con của mỗi người. Họ hãy dẫn những người ấy mà đi." 23 Nhưng ông Ða-vít nói: "Thưa anh em, đừng làm như thế với những thứ Ðức Chúa đã ban cho chúng ta. Người đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta bọn cướp đến tấn công chúng ta. 24 Ai có thể nghe anh em trong việc này? Vì
Phần của người xuống giao chiến thế nào,
phần của người ở lại giữ đồ đạc cũng vậy:
họ sẽ cùng nhau chia phần."
25 Từ ngày đó về sau, ông đặt điều ấy thành luật lệ và quy định cho Ít-ra-en cho đến ngày nay.
26 Khi ông Ða-vít đến Xích-lắc, ông gửi những phần chiến lợi phẩm cho các kỳ mục Giu-đa, đồng bào của ông, mà nói: "Ðây là quà tặng anh em, lấy từ chiến lợi phẩm cướp được của các kẻ thù Ðức Chúa." 27 Ông gửi cho: những người ở Bết Ên, những người ở Ra-mốt Ne-ghép, những người ở Giát-tia, 28 những người ở A-rô-e, những người ở Xíp-mốt, những người ở Ét-tơ-mô-a, 29 những người ở Các-men, những người ở các thành người Giơ-rác-mơ-ên, những người ở các thành người Kê-ni, 30 những người ở Khoóc-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-tác, 31 những người ở Khép-rôn, và tất cả những nơi ông Ða-vít và người của ông đã thường qua lại.
CHIA SẺ

Nhận biết mình đã bị loại ra khỏi trận chiến, Đa-vít đã quay về lại Xích-lắc chỉ để rồi khám phá ra tai họa. Nhiều khi trong cuộc sống, khó khăn này kéo theo những khó khăn khác còn nặng nề hơn. Nếu Sa-un đã tiêu diệt những người A-ma-lếch như Đức Chúa đã ra lệnh (1 Sm 15),  những cuộc tấn công này đã không xảy ra. Sự bất tuân của chúng ta có thể gây ra những rắc rối cho nhiều người khác.
Thời thế không tạo nên anh hùng: nó cho thấy một con người đã được trui luyện như thế nào. Giống như những thuộc hạ của ông, Đa-vít đã khóc và buồn rầu, nhưng không giống những thuộc hạ của mình, ông đã không tìm một lý do nào đó để biện minh. Trong những lúc gặp khó khăn, diễn tả cảm xúc của bạn một cách chân thành, nhưng đừng tìm một ai đó để đổ lỗi. Thay vì đổ lỗi, bạn hãy tìm sức mạnh cho mình từ nơi Thiên Chúa (c.6) và tìm kiếm ý Ngài (c. 7-8). Ngài làm chủ mọi sự.
Thiên Chúa sử dụng những điều yếu kém của thế gian, ngay cả một em bé bệnh tật bị bỏ rơi chờ chết. Khi chúng ta làm những điều khả thể, Thiên Chúa làm những điều bất khả thi. Tai họa trở thành chiến thắng, đem lại lợi ích cho mọi người.
Những thời khắc khủng hoảng sẽ không bỏ qua bất kỳ một ai, chúng có thể làm chúng ta bị đè bẹp, hoặc xây dựng nên con người chúng ta thêm mạnh mẽ tùy theo phản ứng của mỗi người. Đối diện với khủng hoảng Đa-vít đã làm hai công việc. Một là ông đã dừng lại để giải quyết khủng hoảng về vài trò lãnh đạo của mình. Tiếp đó ông thỉnh ý Thiên Chúa về điều ông cần phải làm tiếp theo. Cho dù đang gặp nhiều khó khăn về cảm xúc, mệt nhọc về thân xác và tinh thần, nhưng Đa-vít đã chiến đấu can đảm nhờ Thiên Chúa (c.23), và đã chiến thắng một cách oanh liệt. Đâu là những cuộc chiến mà bạn đang đối diện, và bạn đang chiến đấu bằng sức mạnh nào ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC