Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

CHƯƠNG 10 - SỬ BIÊN NIÊN 2

IV. Những Cuộc Cải Cách Ðầu Tiên Thời Quân Chủ
1. Vua Rơ-Kháp-Am Với Việc Tập Trung Các Thầy Lê-Vi
Ly khai (1 V 12:1-19)
1 Rơ-kháp-am đi Si-khem, vì toàn thể Ít-ra-en tụ họp ở Si-khem để tôn ông lên làm vua.
2 Lúc ấy Gia-róp-am con ông Nơ-vát, nghe biết chuyện ấy - ông đang ở bên Ai-cập vì ông đã trốn vua Sa-lô-môn sang đó, ông liền bỏ Ai-cập trở về. 3 Người ta cho mời ông Gia-róp-am. Ông và toàn thể Ít-ra-en tới.
Họ thưa với Rơ-kháp-am rằng: 4 "Phụ vương ngài đã bắt chúng tôi mang một cái ách quá nặng, bây giờ nếu ngài giảm bớt khổ dịch và ách nặng nề phụ vương đã đặt trên chúng tôi, thì chúng tôi sẽ phục dịch ngài." 5 Vua nói với họ: "Ba ngày nữa các ngươi trở lại gặp ta." Dân chúng liền rút lui.
6 Vua Rơ-kháp-am bàn hỏi với các kỳ mục là những người đã từng hầu cận phụ vương Sa-lô-môn khi vua này còn sống. Vua Rơ-kháp-am nói: "Các ngươi góp ý với ta thế nào, để ta còn trả lời cho dân này?" 7 Họ thưa với vua: "Nếu ngài xử tốt với dân, chiều lòng dân, dùng lời lẽ ôn tồn mà nói với dân, thì dân sẽ làm tôi ngài mãi mãi." 8 Nhưng vua không đếm xỉa gì đến ý kiến các kỳ mục đưa ra, lại đi bàn hỏi với đám người trẻ là những bạn thiếu thời hiện đang hầu cận vua. 9 Vua nói với họ: "Các ngươi góp ý với ta thế nào, để ta còn trả lời cho dân này, vì nó đã nói với ta rằng: Xin ngài giảm bớt cái ách nặng phụ vương đã đặt trên chúng tôi?" 10 Ðám người trẻ, những bạn thiếu thời của vua, thưa vua rằng: "Ngài sẽ trả lời cho dân đã từng nói với ngài: "Phụ vương ngài đã đặt ách nặng trên chúng tôi, nhưng xin ngài giảm bớt cho chúng tôi", xin ngài nói với chúng thế này: "Ngón tay nhỏ của ta còn lớn hơn cả lưng của phụ vương ta. 11 Vậy phụ vương ta đã đặt ách nặng trên các ngươi, còn ta, ta chất cho nặng hơn nữa. Phụ vương ta trừng phạt các ngươi bằng roi, còn ta, ta sẽ trừng phạt các ngươi bằng bọ cạp!"
12 Ngày thứ ba, Gia-róp-am cùng toàn dân đến yết kiến vua Rơ-kháp-am như vua đã hẹn rằng: "Ba ngày nữa trở lại gặp ta." 13 Vua trả lời cứng cỏi với họ. Vua Rơ-kháp-am không đếm xỉa gì đến ý kiến các kỳ mục, 14 nhưng nói với họ theo ý kiến đám người trẻ rằng: "Phụ vương ta đã đặt ách nặng trên các ngươi, còn ta, ta chất nặng hơn nữa trên các ngươi; phụ vương ta trừng phạt các ngươi bằng roi, còn ta, ta sẽ trừng phạt các ngươi bằng bọ cạp." 15 Thế là vua không chịu nghe dân. Thiên Chúa đã để như vậy cho lời Ðức Chúa được ứng nghiệm, lời mà Người đã dùng ông A-khi-gia-hu người Si-lô mà phán với ông Gia-róp-am con ông Nơ-vát. 16 Khi toàn thể Ít-ra-en thấy vua không thèm nghe họ, thì dân đáp lại vua rằng:
"Chúng tôi có liên hệ chi với Ða-vít?
Chẳng có phần gì với con của Gie-sê.
Ít-ra-en ơi, ai về lều nấy!
Này Ða-vít, hãy liệu lấy nhà của ngươi!"
Rồi toàn thể Ít-ra-en rút về lều. 17 Còn con cái Ít-ra-en cư ngụ tại các thành của Giu-đa thì vua Rơ-kháp-am vẫn làm vua cai trị họ. 18 Vua Rơ-kháp-am cử ông Ha-đô-ram phụ trách việc dân công, nhưng con cái Ít-ra-en ném đá ông chết và ông đã chết. Còn vua Rơ-kháp-am thì vội vã lên xe trốn về Giê-ru-sa-lem. 19 Thế là Ít-ra-en ly khai với nhà Ða-vít cho tới ngày nay.
CHIA SẺ

Trong sách Sử Biên Niên II, chúng ta sẽ thấy thêm ít chi tiết về Vương Quốc phía Nam, nhưng hầu như chẳng nói gì về Vương Quốc phía Bắc của Ít-ra-en và Rơ-kháp-am. Lý do là sách Sử Biên Niên II  được viết cho những người bị đi lưu đày như một cách nhìn lại những hoạt động của Vương Quốc phía Nam và gia phả của vua Đa-vít.
Tác giả sách Sử Biên Niên không đều cập đến sự lạc đạo của  Sa-lô-môn hay cảnh báo của Thiên Chúa (1V 11-13), nhưng ông đã đề cập đến sự điên rồ của Gia-róp-am. Hãy nghĩ đến cách của  những người trẻ đáp trả khi có những đề nghị về một cuộc sống dễ dàng hơn cho dân chúng, vì người trẻ không quan tâm đến thời gian. Nhưng những người bạn của nhà vua không có những gánh nặng để mang, và quyết định của họ làm cho họ có vẻ mạnh mẽ. Họ đã dùng người khác để làm tăng thêm quyền lực cho họ, thay vì sử dụng quyền lực của mình để giúp đỡ cho người khác (x. Mt 23:4; Gl 6:2).
Rất nhiều lần trong cuộc sống, chúng ta cầu xin Thiên Chúa giúp định hướng cho cuộc sống của mình. Chúng ta có thể dừng tại ngã ba đường và cầu xin Ngài chỉ cho hướng đi nào nên để tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nhưng trước hết chúng ta cần trả lời câu hỏi này cho bản thân mình là, liệu tôi thực sự muốn biết câu trả lời và sẵn sàng đón nhận sự hướng dẫn đó? Hay chúng ta chỉ giống như Rơ-kháp-am và chỉ muốn Thiên Chúa xác chuẩn ý riêng của mình?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC