5.
Tình Hình Ít-Ra-En Cuối Thời Quân Chủ
Vua
Giơ-hô-a-khát (2 V 23:30b-34)
1
Dân trong xứ chọn Giơ-hô-a-khát, con vua Giô-si-gia-hu và tôn
lên làm vua kế vị vua cha tại Giê-ru-sa-lem. 2 Giơ-hô-a-khát
lên ngôi vua khi được hai mươi ba tuổi,
và trị vì ba tháng ở Giê-ru-sa-lem. 3 Vua Ai-cập truất phế vua Giơ-hô-a-khát và không cho cai trị ở Giê-ru-sa-lem nữa, lại bắt dân trong xứ phải triều cống ba ngàn ký bạc và ba mươi ký vàng. 4 Vua Ai-cập đặt En-gia-kim là anh vua Giơ-hô-a-khát lên làm vua Giu-đa và Giê-ru-sa-lem, rồi cho đổi tên là Giơ-hô-gia-kim; còn em vua này là Giô-a-khát thì vua Nơ-khô bắt đưa sang Ai-cập.
và trị vì ba tháng ở Giê-ru-sa-lem. 3 Vua Ai-cập truất phế vua Giơ-hô-a-khát và không cho cai trị ở Giê-ru-sa-lem nữa, lại bắt dân trong xứ phải triều cống ba ngàn ký bạc và ba mươi ký vàng. 4 Vua Ai-cập đặt En-gia-kim là anh vua Giơ-hô-a-khát lên làm vua Giu-đa và Giê-ru-sa-lem, rồi cho đổi tên là Giơ-hô-gia-kim; còn em vua này là Giô-a-khát thì vua Nơ-khô bắt đưa sang Ai-cập.
Vua
Giơ-hô-gia-kim (2 V 23:36-24:6)
5
Giơ-hô-gia-kim lên ngôi vua khi được hai mươi lăm tuổi, và
trị vì mười một năm ở Giê-ru-sa-lem; vua đã làm điều
dữ trái mắt Ðức Chúa là Thiên Chúa của vua, 6 nên bị
Na-bu-cô-đô-nô-xo, vua Ba-by-lon tiến đánh, bị xích bằng sợi
dây đồng chấp đôi và bị điệu về Ba-by-lon. 7 Vua
Na-bu-cô-đô-nô-xo cho đem một số đồ dùng trong Nhà Ðức
Chúa về Ba-by-lon và để ở điện thờ của vua tại đó. 8
Các truyện khác của vua Giơ-hô-gia-kim và những điều ghê
tởm vua làm, cùng các điều xảy đến cho vua, tất cả đều
được ghi chép trong sách Các Vua Ít-ra-en và Giu-đa.
Giơ-hô-gia-khin, con vua, lên ngôi kế vị.
Vua
Giơ-hô-gia-khin (2 V 24:8-17)
9
Giơ-hô-gia-khin lên ngôi vua khi được mười tám tuổi, và
trị vì ba tháng mười ngày ở Giê-ru-sa-lem. Vua đã làm
điều dữ trái mắt Ðức Chúa. 10 Vào dịp đầu năm
mới, vua Na-bu-cô-đô-nô-xo sai người đến điệu vua Giơ-hô-gia-khin
về Ba-by-lon cùng với các đồ vật quý giá của Nhà Ðức
Chúa, rồi đặt chú của vua này là Xít-ki-gia-hu lên làm vua
Giu-đa và Giê-ru-sa-lem.
Vua
Xít-ki-gia-hu (2 V 24:18-20; Gr 52:1-3a)
11
Xít-ki-gia-hu lên ngôi vua khi được hai mươi mốt tuổi, và trị
vì mười một năm ở Giê-ru-sa-lem. 12 Vua đã làm điều dữ
trái mắt Ðức Chúa, Thiên Chúa của vua, và không chịu hạ
mình xuống trước mặt ngôn sứ Giê-rê-mi-a là người đã
nói nhân danh Ðức Chúa. 13 Mặc dù vua Na-bu-cô-đô-nô-xo
bắt vua phải thề nhân danh Thiên Chúa, nhưng vua vẫn nổi lên
chống lại, và còn cứng đầu cứng cổ, lòng chai dạ đá,
không chịu trở về cùng Ðức Chúa, Thiên Chúa Ít-ra-en.
Dân
tộc
14
Tất cả các thủ lãnh của các tư tế và dân chúng mỗi
ngày một thêm bất trung bất nghĩa, học theo mọi thói ghê
tởm của chư dân và làm cho Nhà Ðức Chúa đã được
thánh hiến ở Giê-ru-sa-lem ra ô uế. 15 Ðức Chúa, Thiên
Chúa của tổ tiên họ vẫn không ngừng sai sứ giả của
Người đến cảnh cáo họ, vì Người hằng thương xót dân
và thánh điện của Người. 16 Nhưng họ nhạo cười các sứ
giả của Thiên Chúa, khinh thường lời Người và chế giễu
các ngôn sứ của Người, khiến Ðức Chúa bừng bừng nổi
giận mà trừng phạt dân Người đến vô phương cứu chữa.
Sụp
đổ (2 V 25:1-21; Gr 52:3b-11)
17
Ðức Chúa để cho vua Can-đê tiến lên đánh họ; vua này
dùng gươm giết các thanh niên ngay trong Thánh Ðiện của họ,
chẳng chút xót thương bất kể thanh niên thiếu nữ, kẻ đầu
xanh cũng như người tóc bạc. Ðức Chúa trao tất cả họ
vào tay vua Can-đê. 18 Mọi đồ vật trong Nhà Thiên
Chúa, dù to
hay nhỏ, các kho tàng của Nhà Ðức Chúa, các kho tàng của
nhà vua và của các tướng lãnh, vua Can-đê đều cho đưa về
Ba-by-lon. 19 Quân Can-đê đốt Nhà Thiên Chúa, triệt hạ
tường thành Giê-ru-sa-lem, phóng hoả đốt các lâu đài trong
thành và phá huỷ mọi đồ đạc quý giá. 20 Những ai còn
sót lại không bị gươm đâm, thì vua bắt đi đày ở Ba-by-lon;
họ trở thành nô lệ của vua và con cháu vua, cho đến thời
vương quốc Ba-tư ngự trị. 21 Thế là ứng nghiệm lời
Ðức Chúa phán, qua miệng ngôn sứ Giê-rê-mi-a rằng: cho đến khi
đất được hưởng bù những năm sa-bát và suốt thời gian
nó bị tàn phá, nó sẽ nghỉ, cho hết bảy mươi năm tròn.
Hướng
về tương lai (Er 1:1-4)
22
Năm thứ nhất thời vua Ky-rô trị vì nước Ba-tư, để lời
Ðức Chúa phán qua miệng ngôn sứ Giê-rê-mi-a được hoàn
toàn ứng nghiệm, Ðức Chúa tác động trên tâm trí Ky-rô,
vua Ba-tư. Vua thông báo cho toàn vương quốc và ra sắc chỉ như
sau: 23 "Ky-rô, vua Ba-tư, phán thế này: "Ðức
Chúa,
Thiên Chúa trên trời, đã ban cho ta mọi vương quốc dưới
đất. Chính Người trao cho ta trách nhiệm tái thiết cho Người
một ngôi Nhà ở Giê-ru-sa-lem tại Giu-đa. Vậy ai trong các
ngươi thuộc dân của Người, thì xin Ðức Chúa, Thiên Chúa
của họ ở với họ, và họ hãy tiến lên...!"
CHIA SẺ
Sách Sử Biên Niên 2 bắt đầu với việc
đền thờ được xây dựng như thế nào. Kết thúc của cuốn sách này kể về nguyên nhân
và diễn biến của việc Đền Thờ của Thiên Chúa bị phá hủy.
Kẻ thù đầu tiên trộm đồ trong Đền Thờ (c.7, 19), lấy đi những kho tàng của Thiên
Chúa đem về lại đền thờ dân ngoại ở Ba-by-lon. Bạn có thể đoán được kẻ thù sẽ
làm điều này, nhưng bạn không ngờ rằng các tư tế và dân chúng đã làm ô uế chính
Đền Thờ của họ (c.14)! Trong khi Na-bu-cô-đô-nô-xo mang Giê-ru-sa-lem đến
Ba-by-lon, những người lãnh đạo Do Thái lại mang Ba-by-lon đến Giê-ru-sa-lem!
Bạn có bao giờ học biết về điều này?
Bước tiếp theo là cái chết
trong Đền Thờ (c.17). Thiên Chúa đã bày tỏ lòng thương xót cho dân Ngài
(c.15), nhưng kẻ thù chẳng cho thấy một tí nào lòng trắc ẩn đối với dân. Dân
chúng chạy đến Đền Thờ với hy vọng tìm kiếm sự che chở từ Thiên Chúa, nhưng
điều đó quá trễ. Nhà cầu nguyện đã biến thành hang trộm cướp.
Cuối cùng, Đền Thờ đã bị phá
hủy, giống như điều mà tiên
tri Giê-rê-mi-a đã cảnh báo (Gr 25-26). Đất nước đã bất tuân Lời Chúa với nhiều
hình thức, kể cả việc phớt lờ Năm Sa-bát (Lv 25:1-7; 26:27-35). Điều duy nhất
còn lại đó là sự phán xét.
Nhưng cuốn sách đóng lại với một
công bố về tái thiết Đền Thờ, điều mà cũng chính
Giê-rê-mi-a loan báo (Gr 29:10). Ngay cả trong lúc thịnh nộ, Thiên Chúa vẫn nhớ
đến với lòng xót thương (kb 3:2).
Bốn vị vua cuối cùng của nhà Giu-đa là những bằng chứng cho
chúng ta về điều chúng ta có thể đánh mất khi chúng ta đặt những ưu tiên khác
lên trên Thiên Chúa. Thật là bất hạnh vì thường chúng ta không nhận ra cho đến khi chúng ta đã đánh mất. Đâu là những ưu tiên mà bạn đặt trước cả
Thiên Chúa trong chọn lựa của mình? Đâu là những điều quá quan trọng đối với
bạn đến mức bạn không thể nhận ra: đâu là vị trí của Thiên Chúa và đâu là vị trí
của bạn?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC