Ðại
hạn
1
Ðây là lời Ðức Chúa phán với ông Giê-rê-mi-a về hạn
hán:
2
Miền Giu-đa lâm cảnh sầu tang,
các
thành thị rã rời kiệt quệ,
chúng
buồn tủi, mặt cúi gầm xuống đất.
Giê-ru-sa-lem
vẳng tiếng khóc than.
3
Các ông chủ sai bề tôi đi kiếm nước,
chúng
đến các bể nước mà tìm không ra.
Chúng
trở về, bình không vò rỗng.
Chúng
thẹn thùng nhục nhã, lấy khăn trùm đầu.
4
Ðất nứt nẻ vì không có mưa trong xứ,
các
nông dân hổ thẹn, lấy khăn trùm đầu.
5
Trong cánh đồng, nai mẹ đẻ con rồi cũng bỏ, vì không còn
cỏ ăn.
6
Lừa hoang trên đồi trọc đứng thở hồng hộc như chó sói
mặt
lờ đờ vì thiếu cỏ ăn.
7
Lạy Ðức Chúa, nếu tội ác chúng con đã phạm
lại
tố cáo chúng con, thì vì thánh danh, xin ra tay hành động.
Ðã
bao lần chúng con làm phản, biết bao phen đắc tội với Ngài.
8
Lạy Ðức Chúa, Ngài là niềm hy vọng của Ít-ra-en,
là
Ðấng cứu thoát trong cơn khốn quẫn.
Sao
Ngài xử sự như ngoại kiều trong xứ,
như
lữ khách cắm lều nghỉ qua đêm?
9
Tại sao Ngài lại như một con người hốt hoảng
như
chiến sĩ không khả năng cứu thoát?
Nhưng,
lạy Ðức Chúa, Ngài ngự giữa chúng con;
chúng
con được mang danh Ngài, xin đừng bỏ rơi chúng con.
10
Ðức Chúa phán với dân này như sau: Chúng thích đi lang thang, không chịu kìm chân
lại. Ðức Chúa đã không còn tỏ
lòng thương chúng nữa. Bây giờ Người nhớ đến các lỗi
lầm của chúng và trừng phạt chúng vì các tội đã phạm.
11
Ðức Chúa phán với tôi: "Ngươi đừng cầu nguyện cho
dân này được may lành nữa! 12 Chúng có ăn chay, cầu
khẩn,
Ta cũng chẳng thèm nghe tiếng; có dâng lễ toàn thiêu và lễ
phẩm, Ta cũng chẳng tỏ lòng xót thương, vì Ta sắp dùng gươm
đao, đói khát và ôn dịch mà tiêu diệt chúng."
13
Và tôi thưa: "Ôi, lạy Ðức Chúa là Chúa Thượng, này
các ngôn sứ nói với họ: các ngươi sẽ không phải thấy
cảnh gươm đao, không phải lâm cơn túng đói, vì Ta sẽ ban cho
các ngươi một nền hoà bình vững chắc ở nơi này."
14
Nhưng Ðức Chúa phán với tôi: "Các ngôn sứ ấy đã
nhân danh Ta mà tuyên sấm điều gian dối. Ta đã không sai
chúng, không truyền lệnh cho chúng, cũng chẳng hề phán với
chúng. Thị kiến gian dối, bói toán hão huyền, lòng dạ man
trá: đó là những điều chúng tuyên sấm cho các ngươi. 15
Vì thế Ðức Chúa phán thế này: Các ngôn sứ ấy tuyên
sấm nhân danh Ta, nhưng Ta đâu có sai chúng. Chúng dám nói
xứ này không gặp cảnh gươm đao, không lâm cơn túng đói;
thế mà chính các ngôn sứ ấy vì gươm, vì đói sẽ phải
diệt vong! 16 Còn lũ dân đã nghe chúng tuyên sấm, sẽ gặp
phải gươm đao và đói khát, sẽ bị quẳng xác ra ngoài
đường phố Giê-ru-sa-lem, mà chẳng được ai chôn cất:
chúng và vợ con chúng, trai cũng như gái. Ta sẽ đổ xuống
đầu chúng các tai hoạ chúng đã gây ra."
17
Mắt tôi hãy tuôn trào suối lệ cả ngày đêm không ngớt,
vì
trinh nữ cô gái dân tôi đã bị đánh nhừ đòn,
vết
trọng thương hết đường cứu chữa.
18
Tôi bước ra đồng nội: này kẻ chết vì gươm,
quay
trở lại đô thành: nọ bao người đói lả.
Cả
ngôn sứ cùng là tư tế
19
Lạy Chúa, phải chăng Ngài đã quyết từ bỏ Giu-đa?
Phải
chăng Xi-on khiến lòng Ngài ghê tởm?
Vậy
cớ sao Ngài đánh phạt chúng con
đến
vô phương chữa chạy?
Chúng
con đợi hoà bình nhưng chẳng được may lành chi hết!
Mong
đến thời bình phục,
mà
chỉ thấy rùng rợn khiếp kinh!
20
Lạy Chúa, chúng con nhận rằng mình gian ác
và
cha ông sai lỗi đã nhiều.
Quả
chúng con đều đắc tội với Chúa!
21
Vì Danh Thánh, xin Chúa đừng chê bỏ chúng con,
đừng
rẻ rúng toà vinh hiển của Ngài.
Dám
xin Ngài nhớ lại, đừng huỷ bỏ giao ước
giữa
Ngài với chúng con.
22
Trong số chư thần của các dân tộc,
có
thần nào làm được mưa chăng?
Có
phải trời đổ được mưa rào,
hay
chính Ngài, lạy Ðức Chúa, Thiên Chúa của chúng con?
Chúng
con trông cậy nơi Ngài,
vì
chính Ngài đã làm ra tất cả những điều đó!
CHIA SẺ
Không niềm hy vọng
(c.1-6). Thiên Chúa đã để xảy ra một cơn hạn hán ở Giu-đa để giúp dân
Ngài hoán cải, nhưng việc trừng phạt chẳng hữu ích gì. Dân chúng
than khóc cho đất đai chứ không phải cho tội của họ. Họ thẹn thùng
về cảnh ngộ của họ chứ không phải về những đường lối tội lỗi của
họ.
Niềm hy vọng (c7-9).
Niềm hy vọng duy nhất của họ chính là Đức Chúa, nhưng Ngài đã không
làm gì cho họ bao lâu họ từ chối quay về với Ngài. Thay vì là Vua
ngự nơi cung điện của mình, Thiên Chúa là một lữ khách đi ngang qua
đất nước và là một chiến binh không có khả năng để giúp đỡ. Nếu
Thiên Chúa không ở với chúng ta, mọi sự sẽ quay lại chống chúng ta.
Niềm hy vọng sai lạc (c.10-22).
Những hoạt động tôn giáo của họ không thể cứu họ bởi vì lòng họ xa
rời Thiên Chúa. Những sứ điệp của các tiên tri giả ban cho dân chúng
chỉ là những niềm hy vọng giả về hòa bình và chữa lành mà chẳng
bao giờ đến (c.19). Họ đã cầu nguyện với những ngẫu tượng, nhưng
những ngẫu tượng không thể gửi mưa đến.
Niềm hy
vọng của bạn trong lúc này là gì ? Liệu đó có phải là một niềm hy
vọng đặt đúng nơi, đúng hướng cho hành trình của cuộc đời bạn, hay
nó là nguyên nhân để Thiên Chúa quay lưng lại với bạn ?
C14 Giê - rê - mi - a
Trả lờiXóaChúng con đợi hoà bình nhưng chẳng được may lành chi hết!
Mong đến thời bình phục,
mà chỉ thấy rùng rợn khiếp kinh!
Như tiếng kêu của nhân loại và cách riêng là dân VN chúng con hiện tại. Chúa ơi! Con cảm nhận sự dữ.
Con ko có sợ chết, mà con sợ sự hoang man ko tin vào tình yêu Chúa, họ hỏi Chúa ở đâu trong lúc con người đang gồng mình chống dịch bệnh.
Con cũng thấy, con người chăm chăm diệt covid mà ko nghĩ đến nguyên nhân sâu xa, ko thấy tội lỗi của mình, chưa nhận ra điểm mạnh của con covid mang lại con thấy hình như chưa giác ngộ. Vậy nếu thời điểm này, thế giới covid bị triệt tiêu thì nhân loại có biết sợ, có biết ăn năn,có biết làm lành lánh dữ, có biết thờ kính đạo nghĩa, có biết tôn trọng tình yêu, có biết đâu là thứ cần, có biết yêu thương tha thứ, có hết tệ nạn...???
Xin Chúa cứ làm theo ý Chúa, sao cho ân sũng Chúa ban là niềm hạnh phúc vô bờ, Đau yếu hay khỏe mạnh đều là ơn mà con người cần sống với lòng tri ân sâu sắc.
Tạ ơn Chúa! Tất cả là hồng ân, người tính ko bằng trời tính. Con tin tất cả đều là Cách Chúa rèn dạy con người, là thứ Chúa muốn nhân loại tốt hơn.
Ngợi khen Chúa