Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

CHƯƠNG 11 - Ê-DÊ-KI-EN

Tội lỗi của Giê-ru-sa-lem
1 Thần khí nâng tôi lên và đưa tôi đến cổng đông Nhà Ðức Chúa, cổng này quay về hướng đông. Và kìa, ở lối vào cổng có hai mươi lăm người. Ở giữa họ, tôi nhìn thấy ông Gia-a-dan-gia con ông Át-dua và ông Pơ-lát-gia-hu con ông Bơ-na-gia-hu, là những thủ lãnh của dân. 2 Ðức Chúa phán với tôi: "Hỡi con người, đây là những người bày ra chước độc và toan tính mưu thâm trong thành này. 3 Chúng nói: "Chưa xây nhà ngay được đâu, vì thành là nồi, chúng ta là thịt." 4 Vì thế, hỡi con người, hãy tuyên sấm hạch tội chúng, hãy tuyên sấm." 5 Thần khí Ðức Chúa ập xuống trên tôi; Người phán với tôi: "Ngươi hãy nói: Ðức Chúa phán thế này: Hỡi nhà Ít-ra-en, các ngươi đã nói như thế, và những gì nảy sinh từ thần khí các ngươi, Ta biết hết. 6 Các ngươi đã tăng số thương vong trong thành này và các ngươi chất đầy thương vong ngoài đường phố. 7 Vì vậy, Ðức Chúa là Chúa Thượng phán như sau: thương vong các ngươi để ở giữa thành sẽ là thịt, và thành sẽ là nồi; còn chính các ngươi, Ta sẽ bắt các ngươi phải ra khỏi đó. 8 Các ngươi sợ gươm đao, nhưng Ta sẽ khiến gươm đao đến trừng phạt các ngươi - sấm ngôn của Ðức Chúa là Chúa Thượng. 9 Ta sẽ bắt các ngươi phải ra khỏi thành và sẽ trao nộp các ngươi vào tay ngoại bang; Ta sẽ thi hành án phạt các ngươi. 10 Các ngươi sẽ ngã gục vì gươm đao; Ta sẽ xét xử các ngươi ở biên giới Ít-ra-en và các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Ðức Chúa. 11 Ðối với các ngươi, thành sẽ không còn là nồi và các ngươi cũng sẽ không còn là thịt trong nồi nữa; Ta sẽ xét xử các ngươi ở biên giới Ít-ra-en. 12 Bấy giờ các ngươi sẽ nhận biết chính Ta là Ðức Chúa, là Ðấng ban lệnh truyền mà các ngươi không tuân theo, đã ra phán quyết mà các ngươi không thi hành, nhưng lại thi hành phán quyết của các dân tộc lân bang.
13 Khi tôi đang tuyên sấm, thì ông Pơ-lát-gia-hu con ông Bơ-na-gia chết. Tôi sấp mặt xuống và lớn tiếng kêu xin rằng: "Ôi, lạy Ðức Chúa là Chúa Thượng, Ngài muốn tiêu diệt số còn sót lại của Ít-ra-en sao?"
Giao ước mới cho những kẻ lưu đày
14 Có lời Ðức Chúa phán với tôi rằng: 15 "Hỡi con người, dân cư Giê-ru-sa-lem nói với các anh em ngươi, những người bà con họ hàng của ngươi và tất cả nhà Ít-ra-en như sau: "Các ngươi phải ở xa Ðức Chúa, còn chúng tôi mới là những người được sở hữu đất này." 16 Vì thế, ngươi hãy nói: "Ðức Chúa là Chúa Thượng phán thế này: Quả thật, Ta đã đưa chúng đi xa, đến ở giữa chư dân; Ta đã phân tán chúng đi các nước. Ta đã nên một thứ Thánh Ðiện cho chúng trong một thời gian, tại các nước chúng đến. 17 Vì thế, ngươi hãy nói: Ðức Chúa là Chúa Thượng phán thế này: Từ muôn dân, Ta sẽ tập hợp các ngươi lại; từ muôn nước, nơi các ngươi bị phân tán, Ta sẽ quy tụ các ngươi về và Ta sẽ ban cho các ngươi đất Ít-ra-en. 18 Chúng sẽ trở về đó và loại đi mọi thứ gớm ghiếc và ghê tởm. 19 Ta sẽ ban cho chúng một trái tim và đặt thần khí mới vào lòng chúng. Ta sẽ lấy khỏi mình chúng trái tim chai đá và ban cho chúng một trái tim bằng thịt, 20 để chúng đi theo các thánh chỉ của Ta và tuân giữ cùng thi hành các quyết định của Ta. Lúc ấy, chúng sẽ là dân của Ta và Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng. 21 Còn những ai để lòng dạ đi theo các đồ gớm ghiếc và ghê tởm của chúng, Ta sẽ căn cứ vào lối sống của chúng mà hạch tội - sấm ngôn của Ðức Chúa là Chúa Thượng. 
Vinh quang Ðức Chúa rời bỏ Giê-ru-sa-lem
22 Bấy giờ các thần hộ giá cất cánh lên và các bánh xe cũng cất lên theo; vinh quang của Thiên Chúa Ít-ra-en ngự bên trên các thần hộ giá. 23 Vinh quang Ðức Chúa đi lên khỏi thành và dừng lại trên núi ở phía đông của thành. 
CHIA SẺ

Cái nồi (c.1-13). Những nhà lãnh đạo ở Giê-ru-sa-lem đã phạm phải hai lỗi. Thứ nhất, họ đã dựa vào một sự tin tưởng sai lạc kể từ khi cuộc lưu đày đã kết thúc, chẳng có gì tồi tệ có thể xảy ra với họ. Giê-ru-sa-lem đã được an toàn. Sai lầm thứ hai là họ “chọn thịt” và dân tộc mà họ đã sát tế (“những người kêu than và khóc lóc” trong 9:4) chỉ là “số nhỏ”. Lòng kiêu ngạo và niềm tin sai lầm đã làm cho họ trở nên ngạo mạn.
Nhưng Thiên Chúa đã thấy những điều này một cách khác biệt. Những người bị sát tế là “thịt được chọn,” và những người lãnh đạo của thành là “số nhỏ.” Những người tội lỗi muốn thoát khỏi lưỡi gươm, nhưng Thiên Chúa sẽ gặp họ “tại biên cương.” Họ hầu như đã làm được điều đó! Rồi Thành Thánh quả thật như một chiếc chảo ở đó Thiên Chúa đổ xuống cơn giận của Ngài (ch.24).
Nơi thánh (c.14-21). Những người sót lại có thể được mang đi khỏi thành của họ và khỏi đền thờ, nhưng họ cũng không thể đánh mất sự hiện diện của Thiên Chúa. Một ngày nào đó họ sẽ tập hợp lại, canh tân, và phục hồi đất. Luôn luôn có niềm hy vọng nơi đây.
Vinh quang (c.22-25). Xét xử không thể đổ xuống bao lâu vinh quang của Thiên Chúa còn ngự trong thành, vì thế vinh quang dời ra khỏi Núi Ô-liu. Điều này song song với Tin Mừng Mat-thêu 23:38-24:3.
Nếu trong tính cách và hành vi của bạn tập trung vào vinh quang của Thiên Chúa, bạn không cần phải sợ hãi cuộc xét xử của Thiên Chúa. Tuy nhiên, không phải con tim của tôi luôn tìm kiếm vinh quang của Ngài. Theo bạn đâu là những cách thức và phương thế để giúp bạn hoán cải con tim mình ?

1 nhận xét:

  1. Matta Maria Cẩm Túlúc 20:56 12 tháng 10, 2021

    CHƯƠNG 11 - Ê-DÊ-KI-EN

    Tôi đã thuật lại cho những người lưu đày tất cả những điều ĐỨC CHÚA đã cho tôi nhìn thấy.

    Chúa có Ngôn Sứ xịn xò quá à! Đang nghĩ nếu Chúa mà cho con thấy con cũng ko dám đem thuật lại cho tất cả biết, hi hi bởi dậy đâu có đi tu đâu.

    Nhiều khi cũng thấy bầu khí tĩnh lặng khi đêm về trong nhà nguyện có sự Linh Thiên hiện hữu sống động, mà đâu dám nói cho cả nhà biết chứ ở đó nói với người ngoài. Con mà nói chắc 3 cha con ảnh hổng dám vào nhà nguyện luôn quá. Hi hi

    Mà con thích, con thích 1-2am gọi con dậy ngồi nơi ấy, bình an lạ thường, con mê bầu khí Thiêng Liêng ấm áp.

    Con cần những phút khi đêm về bên Chúa, vì biết rằng đã cố quên nhưng lâu lâu Tim cũng nhói, nhói sự buồn tủi, phút chạnh lòng khi so bì với 1 gì đó chợt đến, phút đối mặt với những lời nói xúc phạm của một khách hàng chẳng hạn, phút sợ tổn thương ... những lúc ấy rất con người, làm cho lòng con sầm xuống như một mình đang chới với giã gạo giữa dòng thác cuồng cuộng. ...

    Tạ ơn Chúa! Đã yêu thương con, làm điểm tựa, là bờ vai cho con thêm sức sống, con cảm nhận được sự yêu quý và bênh vực nâng đỡ con, nhất là khi đêm về.

    Xin Chúa luôn yêu thương tha thứ cho con cho dù con bất xứng.

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC