Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

CHƯƠNG 10 - Tin Mừng theo Thánh Gioan

 Vị Mục Tử nhân lành
(1) "Thật, tôi bảo thật các ông: Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo qua lối khác mà vào, người ấy là kẻ trộm, kẻ cướp. (2) Còn ai đi qua cửa mà vào, người ấy là mục tử. (3) Người giữ cửa mở cho anh ta vào, và chiên nghe tiếng của anh; anh gọi tên từng con, rồi dẫn chúng ra. (4) Khi đã cho chiên ra hết, anh ta đi trước và chiên đi theo sau, vì chúng nhận biết tiếng của anh. (5) Chúng sẽ không theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người lạ". (6) Ðức Giêsu kể cho họ nghe dụ ngôn đó. Nhưng họ không hiểu những điều người nói với họ.
(7) Vậy, Ðức Giêsu lại nói:
"Thật, tôi bảo thật các ông:
Tôi là cửa cho chiên ra vào.
(8) Mọi kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp;
nhưng chiên đã không theo họ.
(9) Tôi là cửa
Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu.
Người ấy sẽ ra vào
và gặp được đồng cỏ.
(10) Kẻ trộm chỉ đến
để ăn trộm, giết hại và phá hủy.
Phần tôi, tôi đến
để cho chiên được sống
và sống dồi dào.
(11) Tôi chính là Mục Tử nhân lành.
Mục Tử nhân lành
hy sinh mạng sống mình cho chiên.
(12) Người làm thuê, vì không phải là mục tử,
và vì chiên không thuộc về anh,
nên khi thấy sói đến, anh bỏ chiên mà chạy.
Sói vồ lấy chiên và làm cho chiên tán loạn,
(13) vì anh ta là kẻ làm thuê
và không thiết gì đến chiên.
(14) Tôi chính là Mục Tử nhân lành.
Tôi biết các chiên của tôi
và chiên của tôi biết tôi,
(15) như Chúa Cha biết tôi
và tôi biết Chúa Cha,
và tôi hy sinh mạng sống mình cho chiên.
(16) Tôi còn có những chiên khác
không thuộc ràn này.
Tôi cũng phải đưa chúng về.
Chúng sẽ nghe tiếng tôi.
Và sẽ chỉ có một đoàn chiên
và một mục tử.
(17) Sở dĩ Chúa Cha yêu mến tôi,
là vì tôi hy sinh mạng sống mình
để rồi lấy lại.
(18) Mạng sống của tôi, không ai lấy được,
nhưng chính tôi tự ý hy sinh mạng sống mình.
Tôi có quyền hy sinh
và có quyền lấy lại mạng sống ấy.
Ðó là mệnh lệnh của Cha tôi
mà tôi đã nhận được.
(19) Người Dothái lại chia rẽ nhau vì những lời đó. (20) Nhiều người trong nhóm họ nói: "Ông ấy bị quỷ ám và điên khùng rồi! Nghe ông ấy làm gì?" (21) Kẻ khác bảo: "Người bị quỷ ám đâu có nói được như vậy! Quỷ có thể mở mắt cho người mù được sao?" 

5. Lễ Cung Hiến Ðền Thờ
Ðức Giêsu xưng mình là Con Thiên Chúa
(22) Khi ấy, ở Giêrusalem, người ta đang mừng lễ Cung Hiến Ðền Thờ. Bấy giờ là mùa đông. (23) Ðức Giêsu đi đi lại lại trong Ðền Thờ, tại hành lang Salômon. (24) Người Dothái vây quanh Ðức Giêsu và nói: "Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc cho đến bao giờ? nếu ông là Ðấng Kitô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết". (25) Ðức Giêsu đáp:
"Tôi đã nói với các ông rồi
mà các ông không tin.
Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi,
những việc đó làm chứng cho tôi.
(26) Nhưng các ông không tin,
vì các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi.
(27) Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi;
tôi biết chúng và chúng theo tôi.
(28) Tôi ban cho chúng sự sống đời đời;
không bao giờ chúng phải diệt vong
và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi.
(29) Cha tôi, Ðấng đã ban chúng cho tôi,
thì lớn hơn tất cả,
và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha.
(30) Tôi và Chúa Cha là một".
(31) Người Dothái lại lấy đá để ném Ðức Giêsu. (32) Người bảo họ: "Tôi đã cho các ông thấy nhiều việc tốt đẹp Chúa Cha đã giao cho tôi làm; vì việc nào mà các ông ném đá tôi?" (33) người Dothái đáp: "Chúng tôi ném đá ông, không phải vì một việc tốt đẹp, nhưng vì một lời nói phạm thượng: ông là người phàm mà lại tự cho mình là Thiên Chúa".(34) Ðức Giêsu bảo họ:
"Trong Lề Luật các ông,
đã chẳng có chép lời này sao:
'Ta đã phán: các người là những bậc thần thánh'?
(35) Nếu Lề Luật gọi những kẻ được Thiên Chúa ngỏ lời
là những bậc thần thánh,
mà lời Kinh Thánh không thể bị hủy bỏ,
(36) thì tôi là người Chúa Cha đã thánh hiến
và sai đến thế gian,
làm sao các ông lại bảo tôi:
'Ông nói phạm thượng!'
vì tôi đã nói: 'Tôi là Con Thiên Chúa'?
(37) Nếu tôi không làm các việc của Cha tôi,
thì các ông đừng tin tôi.
(38) Còn nếu tôi làm các việc đó,
thì dù các ông không tin tôi,
ít ra cũng hãy tin vào các việc đó.
Như vậy, các ông sẽ biết
và ngày càng biết thêm rằng
Chúa Cha ở trong tôi
và tôi ở trong Chúa Cha".
(39) Bấy giờ họ lại tìm cách bắt Người, nhưng Người đã thoát khỏi tay họ.
Ðức Giêsu rút lui sang bên kia sông Gio-đan
(40) Ðức Giêsu lại ra đi, sang bên kia sông Giođan, đến chỗ trước kia ông Gioan đã làm phép rửa, và Người ở lại đó. (41) Nhiều người đến gặp Ðức Giêsu. Họ bảo nhau: "Ông Gioan đã không làm một dấu lạ nào cả, nhưng mọi điều ông ấy nói về người này đều đúng". (42) Ở đó, nhiều người đã tin vào Ðức Giêsu.
CHIA SẺ
 Dân của Thiên Chúa là đàn chiên của Ngài (Tv 100:3; Cv 20:28), và họ phải cẩn thận với những kẻ lạ mặt (c.5), kẻ trộm (c.1,10), và người làm thuê (c.12). Đức Giêsu là Mục Tử Nhân Lành, Người biết chiên của Ngài (c.14-15) và nói với chúng (c.27), vì thế Ngài không phải là người xa lạ. Ngài bảo vệ đàn chiên (c.28-29), vì thế Ngài không phải là kẻ trộm (c.27); và ngài trao chính cuộc sống của Ngài cho đàn chiên, vì thế Ngài không giống như người làm thuê, bỏ chạy khi gặp nguy hiểm (c.11-13).
Khi bạn tín thác vào Mục Tử Nhân Lành, Ngài dẫn bạn ra khỏi bọn xấu và đi vào trong đàn công chính (c.3-4,16). Ngài đi trước bạn và dẫn bạn bằng Lời của Ngài (c.4), và Ngài dẫn bạn tới lui để nuôi dưỡng đời sống thiêng liêng của bạn (c.9).
Tại sao Chúa so sánh dân Ngài với chiên? Chúng lang thang mỗi người mỗi ngã (Is 53:6) và cần một mục tử để dẫn dắt. Chiên là động vật được kể là sạch sẽ (1Pr 2:25; 2Pr 2:20-22) và được dùng để làm lễ hy tế (Rm 8:36; 12:1). Chúng hợp đàn với nhau (Cv 4:32) và sản sinh ra sữa, chiên con, và len. Người Mục Tử Nhân Lành biết chiên của mình một cách thiết thân và gọi chúng bằng tên. Người bảo vệ chúng và chăm sóc chúng (Tv 23). Thật là tuyệt vời khi được là chiên của Ngài!
Có nhiều giáo hội, nhưng chỉ có “một đàn và một mục tử” (c.16). Phải chăng Chúa đang dùng bạn để đem những “chiên khác” đến với Ngài? Bạn có hay cầu nguyện cho các mục tử của Chúa hay chỉ khó chịu về những yếu đuối của họ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC