Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

CHƯƠNG 14 - Thư Gửi Tín Hữu Rô-Ma

 Bác ái đối với người yếu tin
(1) Anh em hãy đón nhận người yếu đức tin và đừng tranh luận với họ. (2) Có người tin mình ăn được mọi thứ, có người vì yếu chỉ ăn rau. (3) Người ăn đừng có khinh kẻ không ăn, còn kẻ không ăn cũng đừng xét đoán người ăn, vì Thiên Chúa đã đón nhận người ấy. (4) Bạn là ai mà xét đoán người nhà của kẻ khác? Nó đứng hay nó ngã, đó là việc của chủ nó. Nhưng nó sẽ đứng, vì Chúa có khả năng làm cho nó đứng. (5) Người thì cho rằng: ngày này trọng hơn ngày khác; kẻ thì lại nghĩ: ngày nào cũng như nhau. Trong thâm tâm, mỗi người phải có xác tín. (6) Ai để ý đến ngày này ngày nọ, thì làm thế để kính Chúa. Người ăn, thì vì Chúa mà ăn, bởi lẽ họ tạ ơn Thiên Chúa. Còn người không ăn, thì không ăn vì Chúa, họ cũng tạ ơn Chúa. (7) Thật vậy, không ai trong chúng ta sống cho chính mình, cũng như không ai chết cho chính mình. (8) Chúng ta có sống là sống cho Chúa, mà có chết cũng là chết cho Chúa. Vậy, dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa; (9) vì Ðức Kitô đã chết và sống lại chính là để làm Chúa kẻ sống cũng như kẻ chết. (10) Thế mà bạn, sao bạn lại xét đoán người anh em? Và bạn nữa, sao bạn khinh dể người anh em? Quả thế, tất cả chúng ta sẽ phải ra trước tòa Thiên Chúa, (11) vì có lời chép rằng: Ðức Chúa phán: Ta lấy sự sống Ta mà thề: mọi người sẽ quỳ gối lạy Ta, và mọi miệng lưỡi phải xưng tụng Thiên Chúa. (12) Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ phải trả lời về chính mình trước mặt Thiên Chúa.
(13) Vậy chúng ta đừng xét đoán nhau nữa. Tốt hơn, anh em hãy xét sao để tránh gây cớ cho anh em mình phải vấp hay phải ngã. (14) Trong Chúa Giêsu, tôi biết và xác tín rằng không có gì tự nó là ô uế; có ô uế là chỉ đối với người cho nó là ô uế. (15) Nếu vì bạn ăn một thức ăn, mà bạn làm phiền lòng người anh em, thì bạn không còn sống theo đức ái nữa. Ðừng vì thức ăn của bạn mà làm cho người đã được Ðức Kitô chết cho phải hư mất!
(16) Vậy đừng để cho thiên hạ chê bai điều mà anh em cho là tốt. (17) Vì Nước Thiên Chúa không phải là chuyện ăn uống, nhưng là sự công chính, bình an và hoan lạc trong Thánh Thần. (18) Ai phục vụ Ðức Kitô như thế, thì đẹp lòng Thiên Chúa và được người ta quý trọng. (19) Vậy chúng ta hãy theo đuổi những gì đem lại bình an và những gì xây dựng cho nhau. (20) Ðừng vì một thức ăn mà phá hủy công trình của Thiên Chúa. Ðã hẳn, mọi thức ăn đều thanh sạch; nhưng ăn mà gây cớ vấp ngã, thì là điều xấu. (21) Tốt nhất là đừng ăn thịt, uống rượu, và tránh những gì có thể gây cớ cho anh em mình vấp ngã.
(22) Bạn xác tín điều gì, thì cứ giữ lấy cho mình trước mặt Thiên Chúa. Phúc thay ai không cho mình là có lỗi khi quyết định làm điều gì! (23) Còn ai hồ nghi mà cứ ăn, thì bị kết án, vì hành động không do xác tín. Hành động nào không do xác tín đều là tội.
CHIA SẺ

Đức ái của bạn có thể được kiểm chứng nhiều hơn bởi những người Ki-tô hữu bất đồng với bạn thay vì những người không tin là những người đang bách hại bạn. Cần phải dùng kim cương để cắt kim cương. Bạn nên làm gì khi người an hem của mình bất đồng với bạn về cách thức dân Chúa phải sống như thế nào?
Chấp nhận nhau (c.1-9). Không phải tất cả mọi người tín hữu đều trưởng thành, và đức ái đòi hỏi những thành viên trưởng thành trong gia đình chiều theo những người chưa trưởng thành. Đức ái bảo vệ con người và cho họ cơ hội để tăng trưởng. Có những người khó tính, nhưng chúng ta chấp nhận họ trong đức ái vì Thiên Chúa. Bạn nghĩ đến ai là người mà bạn đang phải chịu đựng trong lúc này?
Trách nhiệm (c.10-12). Chúng ta không có quyền để xét đoán và kết án nhau, vì Đấng Xét Xử chính là Thiên Chúa. Mỗi người tín hữu sẽ phải làm điều mà lương tâm thấy điều đó là đúng mà không gây trở ngại cho lương tâm người khác! Trách nhiệm của chúng ta không phải làm cho người khác thay đổi, nhưng thay đổi bản thân để đón nhận sự khác biệt. Bạn đã từng có kinh nghiệm về sự ân hận vì những sai lầm trong cách nhìn của mình về người khác?
Tham vọng (c.13-23). Ước muốn của chúng ta không phải là để cho tất cả mọi người đều đồng ý với mình; ước ao của chúng ta phải là tìm kiếm sự bình an, không gây cho những người khác vấp ngã, và giúp tha nhân trưởng thành trong Đức Ki-tô. Điều gì bắt đầu gây hại cho người khác (c.15) có thể gây cớ (c.21), và làm cho người khác vấp ngã (c.13,21). Hậu quả có thể là một sự hủy hoại niềm tin của những người anh chị em mình (c.15, 20). Liệu có đáng khi hủy hoại người khác chỉ nhằm để mình đạt được điều mình muốn?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC