Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

CHƯƠNG 24 - Sách Công Vụ Tông Ðồ

 Tổng trần Phê-lích xử vụ kiện ông Phao-lô
(1) Năm ngày sau, thượng tế Khanania xuống Xêdarê cùng với một số kỳ mục và một trạng sư tên là Tétulô. Họ đến kiện ông Phaolô trước toà tổng trấn. (2) Ông Phaolô bị gọi ra toà, và ông Téctulô bắt đầu tố cáo như sau: "Thưa ngài Phêlích đáng kính, nhờ ngài chúng tôi được sống trong cảnh thái bình; nhờ ngài ân cần săn sóc, dân tộc này được hưởng nhiều cải cách. (3) Ở đâu và lúc nào chúng tôi cũng đón nhận những ân huệ ấy với tất cả lòng biết ơn. (4) Nhưng để khỏi quấy rầy ngài thêm, tôi xin ngài nghe những lời chúng tôi trình bày vắn tắt đây, với lòng khoan hậu sẵn có của ngài. (5) Số là chúng tôi đã bắt gặp tên này, một thứ ôn dịch, chuyên gây bạo loạn giữa mọi người Dothái trong thiên hạ, và là đầu sỏ phái Nadarét. (6) Y còn mưu toan xúc phạm đến Ðền Thờ, và chúng tôi đã bắt y. (7) Chúng tôi muốn xử y chiếu theo Luật của chúng tôi, nhưng viên chỉ huy Lyxia đã can thiệp, dùng bạo lực mà giật y khỏi tay chúng tôi, và truyền cho những người tố cáo y phải đến trước toà ngài. (8) Tra hỏi y, ngài sẽ có thể biết rõ về mọi điều chúng tôi tố cáo y". (9) Người Dothái tán đồng và quả quyết là đúng như vậy.
Ông Phao-lô tự biện hộ trước tổng trấn Rô-ma
(10) Tổng trấn ra hiệu bảo ông Phaolô nói, ông liền đáp: "Tôi biết rằng đã từ nhiều năm, ngài cầm cân nảy mực cho dân tộc này, nên tôi sung sướng biện hộ cho mình. (11) Chính ngài có thể biết rõ: tôi lên Giêrusalem hành hương đến nay chưa quá mười hai ngày. (12) Trong Ðền Thờ, trong các hội đường cũng như trong thành phố, người ta đã không bắt gặp được tôi thảo luận với ai hay sách động đám đông. (13) Họ cũng không thể đưa ra cho ngài bằng chứng về những điều bây giờ họ tố cáo tôi.
(14) "Tuy nhiên, tôi xin công nhận với ngài điều này: tôi phụng thờ Thiên Chúa của cha ông chúng tôi theo Ðạo mà họ gọi là bè phái; tôi tin mọi điều chép trong sách Luật Môsê và sách các Ngôn sứ. (15) Tôi đặt nơi Thiên Chúa niềm hy vọng này, như chính họ cũng hy vọng, là người lành và kẻ dữ sẽ sống lại. (16) Vì thế, cả tôi nữa, tôi cố gắng để trước mặt Thiên Chúa và người ta, lương tâm tôi không có gì đáng chê trách.
(17) "Sau nhiều năm, tôi về Giêrusalem để đem tiền cứu trợ cho dân tộc tôi và để dâng lễ phẩm lên Thiên Chúa. (18) Chính lúc đó họ bắt gặp tôi trong Ðền Thờ, sau khi tôi làm nghi lễ tẩy uế, không có tụ tập đám đông, cũng không gây ồn ào chi cả. (19) Có mấy người Dothái từ Axia đến. Ðáng lẽ họ phải ra trình diện với ngài mà tố cáo tôi, nếu như họ có điều gì chống tôi. (20) Hoặc những người đang có mặt đây cứ nói xem: khi tôi ra trước Thượng Hội Ðồng, họ đã tìm thấy điều gì phạm pháp? (21) Phải chăng là lời duy nhất tôi đã hô lên khi đứng giữa họ: chính vì sự phục sinh của kẻ chết mà hôm nay tôi bị các ông đưa ra xét xử?"

Ông Phao-lô bị giam ở Xê-da-rê
(22) Ông Phêlích là người biết rất chính xác về Ðạo, ông hoãn vụ án lại và nói: "Khi nào viên chỉ huy Lyxia xuống, tôi sẽ xét vụ kiện của các người". (23) Ông truyền cho viên đại đội trưởng giam ông Phaolô, nhưng cho ông hưởng chế độ dễ dãi và không ngăn cấm thân nhân nào đến giúp đỡ ông.
(24) Ít ngày sau, ông Phêlích cùng đến với vợ là bà Ðơruxila, người Dothái. Ông cho vời ông Phaolô đến và nghe ông nói về lòng tin vào Ðức Kitô Giêsu. (25) Nhưng khi ông Phaolô biện luận về đức công chính, sự tiết độ và cuộc phán xét mai sau, thì ông Phêlích phát sợ nên nói: "Bây giờ ông có thể lui ra. Khi nào tiện dịp, tôi sẽ cho gọi ông đến". (26) Một trật, ông cũng hy vọng ông Phaolô đút lót; vì thế ông năng cho vời ông Phaolô đến nói chuyện.
(27) Mãn hạn hai năm, ông Phêlích được ông Pokiô Phéttô đến thay thế. Vì muốn được lòng người Dothái, ông Phêlích cứ để ông Phaolô ở lại trong tù.
CHIA SẺ
 Những kẻ không tin đã chống lại tôi tớ của Thiên Chúa và công việc của họ như thế nào?
Téctulô đã bắt đầu với những lời xu nịnh (c.2-4), biết rằng nhiều người có địa vị cao trong xã hội thường thích nghe những lời nịnh hót (12:20-24). Những lời xu nịnh hấp dẫn tính kiêu căng của chúng ta. Nếu chúng ta đã không nịnh những người khác, những người khác không thể thành công trong việc nịnh hót chúng ta. Chúng ta thật sự muốn để tin những gì họ nói!
Và rồi Téctulô đã dùng những lời vu cáo (c.5-8). Napoleon đã nói: “Ai biết cách nói lời xu nịnh, cũng sẽ biết cách nói lời vu cáo.” Như là vũ khí cuối cùng của mình, kẻ tố cáo đã dùng đến những nhân chứng giả (c.9), họ đã cùng nhau ủng hộ những điều dối trá của Téctulô về Phao-lô.
Phao-lô đã tự bào chữa bản thân trên ba bình diện: cuộc sống của ông, đức tin của ông, và việc phục vụ đất nước của ông. Mặc dù, những kẻ thù của ông không thể chứng mình những điều họ tố cáo, nhưng Phao-lô đã không được ra đi tự do. Nơi an toàn nhất cho Phao-lô chính là ở trong tù, vì Thiên Chúa đã có chương trình cho ông để làm ở Rô-ma.
Bạn có thể không hiểu tại sao Thiên Chúa cho phép những sự dối trá thắng thế, nhưng hãy đặt để tất cả những điều đó trong tay Ngài. Ngài vẫn điều khiển, và cuộc xét xử cuối cùng do Ngài thực hiện. Đâu là những thách đố mà bạn phải đối diện vì niềm tin của mình?Những thách đố đó có làm bạn trưởng thành hơn, và lớn lên trong tương quan với Thiên Chúa?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC