Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

CHƯƠNG 28 - Sách Công Vụ Tông Ðồ

 Ông Phao-lô tại đảo Man-ta
(1) Ðược cứu rồi, chúng tôi mới biết đảo ấy gọi là Manta. (2) Dân địa phương đối xử với chúng tôi một cách nhân đạo hiếm có. Họ đốt một đống lửa to và tiếp đón tất cả chúng tôi, vì trời đã bắt đầu mùa mưa và lạnh. (3) Ông Phaolô vơ được một mớ cành khô và đang bỏ vào lửa, thì một con rắn độc bị nóng bò ra, cuốn vào tay ông. (4) Người địa phương thấy con vật lủng lẳng ở tay ông, thì bảo nhau: "Chắc chắn người này là một tên sát nhân: hắn vừa được cứu khỏi chết dưới biển, nhưng Thần Công Lý đã không để cho sống". (5) Nhưng ông giũ con vật vào lửa mà không hề hấn gì. (6) Họ cứ đợi ông sẽ sưng phù lên hoặc lăn ra chết; nhưng đợi lâu mà không thấy có gì khác thường xảy đến cho ông, thì đổi ý và bảo ông là một vị thần.
(7) Gần nơi ấy, có đồn điền của viên quan lới nhất đảo, tên là Púpliô. Ông tiếp đón chúng tôi và niềm nở cho chúng tôi trú ngụ trong ba ngày. (8) Có ông thân sinh ông Púpliô đang liệt giường vì bị sốt và kiết lỵ. Ông Phaolô vào thăm, cầu nguyện, đặt tay trên ông và chữa khỏi. (9) Thấy thế, các bệnh nhân khác trên đảo cũng đến với ông và được chữa lành. (10) Họ trọng đãi chúng tôi, và khi chúng tôi xuống tàu, họ đã đem tới những gì chúng tôi cần dùng.
Từ Man-ta tới Rô-ma
(11) Ba tháng sau, chúng tôi ra khơi trên một chiếc tàu đã qua mùa đông tại đảo; tàu này của thành Alêxanria và mang huy hiệu hai thần Ðiótcuri. (12) Chúng tôi ghé vào thành Xyracuxa và ở lại đó ba ngày. (13) Từ nơi ấy, chúng tôi đi men theo bờ biển và tới thành Rêgiô. Ngày hôm sau có gió nam nổi lên, và sau hai ngày chúng tôi tới cảng Putêôli. (14) Ở đây chúng tôi gặp được những người anh em, họ mời chúng tôi ở lại với họ bảy ngày. Chúng tôi đến Rôma như thế đó.
(15) Các anh em ở Rôma nghe tin chúng tôi tới thì đến tận chợ Áppiô và Ba Quán đón chúng tôi. Thấy họ, ông Phaolô tạ ơn Thiên Chúa và thêm can đảm. (16) Khi chúng tôi vào Rôma, ông Phaolô được phép ở nhà riêng cùng với người lính canh giữ ông.
Ông Phao-lô tiếp xúc với kiều bào Do-thái ở Rô-ma
(17) Ba ngày sau, ông mời các thân hào Dothái đến. Khi họ đã tới đông đủ, ông nói với họ: "Thưa anh em, tôi đây, mặc dầu đã không làm gì chống lại dân ta hay các tục lệ của tổ tiên, tôi đã bị bắt tại Giêrusalem và bị nộp vào tay người Rôma. (18) Sau khi điều tra, họ muốn thả tôi, vì tôi không có tội gì đáng chết. (19) Nhưng vì người Dothái chống đối, nên bó buộc tôi phải kháng cáo lên hoàng đế Xêda; tuy vậy không phải là tôi muốn tố cáo dân tộc tôi. (20) Ðó là lý do khiến tôi xin được gặp và nói chuyện với anh em, bởi chính vì niềm hy vọng của Ítraen mà tôi phải mang xiềng xích này".
(21) Họ nói với ông: "Về phía chúng tôi, chúng tôi không nhận được thư nào từ Giuđê nói về ông, cũng chẳng có ai trong các anh em đến đây báo cáo hoặc nói gì xấu về ông. (22) Chúng tôi muốn được nghe ông trình bày ý nghĩ của ông, vì chúng tôi biết là phái của ông đến đâu cũng gặp chống đối".
Ông Phao-lô tuyên bố với kiều bào Do-thái ở Rô-ma


(23) Họ hẹn ngày với ông, và hôm đó đến gặp ông tại nhà trọ đông hơn. Ông trình bày cho họ và long trọng làm chứng về Nước Thiên Chúa; từ sáng đến chiều, ông dựa vào Luật Môsê và các ngôn sứ mà nói về Ðức Giêsu, để cố thuyết phục họ. (24) Nghe ông nói, người thì được thuyết phục, người thì không chịu tin. (25) Khi giải tán, họ vẫn không đồng ý với nhau; ông Phaolô chỉ nói thêm một lời: "Thánh Thần đã nói rất đúng khi dùng ngôn sứ Isaia mà phán với cha ông anh em (26) rằng:
Hãy đến gặp dân này và nói:
Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu,
có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy,
(27) vì lòng dân này đã ra đần độn,
chúng đã nặng tai,
còn mắt thì chúng nhắm lại,
kẻo mắt chúng thấy,
tai chúng nghe,
và lòng hiểu được
mà hoán cải,
và rồi Ta sẽ chữa chúng cho lành.
(28) "Vậy xin anh em biết cho rằng: ơn cứu độ này của Thiên Chúa đã được gửi đến cho các dân ngoại; họ thì họ sẽ nghe". (29) Ông nói thế rồi thì người Dothái đi ra, tranh luận với nhau rất sôi nổi.
(30) Suốt hai năm tròn, ông Phaolô ở tại nhà ông đã thuê, và tiếp đón tất cả những ai đến với ông. (31) Ông rao giảng Nước Thiên Chúa và dạy về Chúa Giêsu Kitô, một cách rất mạnh dạn, không gặp ngăn trở nào.
CHIA SẺ
 Liệu có điều gì trong chương này làm cho bạn ngạc nhiên?
Những người địa phương rất tốt bụng (c.1-2, 7-10)? Những người dân địa phương có thể mê tín dị đoan, nhưng ngay cả những người chưa tin Chúa vẫn có thế bày tỏ sự quan tâm đến những người thiếu thốn. Những thủy thủ dân ngoại đã làm việc rất vất vả để cứu Giô-na trước khi họ ném ông xuống biển (G 1:11-16).
Phao-lô đã nhặt những cành củi khô (c.3)? Nếu bạn cứu được 276 người khỏi chết đuối, liệu bạn có cảm thấy cần phải làm việc một như một đầy tớ nhặt những cành củi khô để đốt? Một cách nào đó những hành khách biết ơn có thể đã không để Phao-lô phải làm những việc này! Nhưng Phao-lô là một người tôi tớ, và ông đã làm công việc cần phải được thực hiện (Pl 2:1-11).
Phao-lô đã bị rắn cắn (c.3-6)? Phải chăng ông đã trải qua chưa đủ những đau khổ? Khi Satan không thể chiến thắng như một sư tử (1Pr 5:8), thì nó sẽ đến như một con rắn (2Cr 11:3). Chúng ta phải liên tục tỉnh thức và tín thác nơi Thiên Chúa gìn giữ mình (Mc 16:18).
Phao-lô đã chào đón sự can đảm (c.11-16)? Ngay cả một Tông Đồ cần được khích lệ nhiều lần, và các thánh những người đã gặp Phao-lô đã như thế. Nhóm người từ Áp-pi Forum đã di chuyển khoảng mười dặm xa hơn những nhóm khác. Khoảng cách bao xa mà bạn có thể đi để khích lệ một người bạn đồng đạo?
Những người lãnh đạo Do thái đã từ chối Lời Chúa (c.17-31)? Dân Thiên Chúa phải nên biết Kinh Thánh; tuy nhiên, khi đến lúc phải làm quyết định, nhóm đã bị chia rẻ. Nhưng Phao-lô vẫn làm chứng và để Thiên Chúa chúc lành cho Lời theo như Ngài muốn.
Điều gì còn đọng lại trong bạn khi bạn đọc vừa xong sách Tông Đồ Công Vụ này?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC