Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

CHƯƠNG 6 - Thư Do thái

 Ý định của tác giả
1 Vì thế, gác một bên giáo huấn sơ đẳng về Đức Ki-tô, chúng ta hãy vươn tới trình độ giáo huấn trưởng thành mà không trở lại những điều căn bản, là lòng sám hối ăn năn vì những việc đưa tới sự chết, là niềm tin vào Thiên Chúa,2 là giáo lý về mấy loại phép rửa; là nghi thức đặt tay, là vấn đề kẻ chết sống lại và cuộc phán xét cuối cùng.3 Đó là điều chúng ta sắp làm, nếu Thiên Chúa cho phép.
4 Quả thật, những kẻ đã một lần được chiếu sáng, đã được nếm thử ân huệ bởi trời, đã được thông chia Thánh Thần,5 đã được thưởng thức Lời tốt đẹp của Thiên Chúa và được cảm nghiệm những sức mạnh của thế giới tương lai,6 những kẻ ấy mà sa ngã, thì không thể được đổi mới một lần nữa để sám hối ăn năn, vì họ đã tự tay đóng đinh Con Thiên Chúa vào thập giá một lần nữa và đã công khai sỉ nhục Người.7 Khi mảnh đất nào được thấm mưa thường xuyên đổ xuống và sinh ra những loại cây có ích cho người canh tác, thì mảnh đất ấy nhận được phúc lành của Thiên Chúa.8 Nhưng nếu chỉ sinh ra những gai cùng góc, thì đó là mảnh đất bỏ đi, bị nguyền rủa đến nơi rồi, và rốt cuộc sẽ bị đốt cháy.
Lời mang lại hy vọng và khích lệ 
9 Anh em thân mến, mặc dầu nói như thế, chúng tôi tin chắc rằng anh em ở trong một tình trạng tốt đẹp hơn và thuận lợi để được ơn cứu độ.10 Quả thế, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên việc anh em đã làm và lòng yêu mến anh em đã tỏ ra đối với danh Người, khi trước đấy anh em phục vụ các người trong dân thánh, và hiện nay vẫn còn đang phục vụ.11 Nhưng chúng tôi ao ước cho mỗi người trong anh em cũng tỏ ra nhiệt thành như thế, để niềm hy vọng của anh em được thực hiện đầy đủ cho đến cùng.12 Anh em đừng trở nên uể oải, nhưng hãy bắt chước những người nhờ có đức tin và lòng kiên nhẫn mà được thừa hưởng các lời hứa.
13 Quả thế, khi Thiên Chúa hứa với ông Áp-ra-ham, Người đã không thể lấy danh ai cao trọng hơn mình mà thề, nên đã lấy chính danh mình mà thề14 rằng: Ta sẽ ban phúc dư dật cho ngươi và sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông vô số.15 Như thế, vì nhẫn nại đợi chờ, ông Áp-ra-ham đã nhận được lời hứa.16 Người ta thường lấy danh một người cao trọng hơn mình mà thề, và lời thề là một bảo đảm chấm dứt mọi tranh chấp giữa người ta với nhau.17 Do đó, vì Thiên Chúa muốn chứng minh rõ hơn cho những người thừa hưởng lời hứa được biết về ý định bất di bất dịch của Người, nên Người đã dùng lời thề mà bảo đảm điều Người đã hứa.18 Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được. Do đó, chúng ta là những kẻ ẩn náu bên Thiên Chúa, chúng ta được mạnh mẽ khuyến khích nắm giữ niềm hy vọng dành cho chúng ta.19 Chúng ta có niềm hy vọng đó cũng tựa như cái neo chắc chắn và bền vững của tâm hồn, chìm sâu vào bên trong bức màn cung thánh.20 Đó là nơi Đức Giê-su đã vào như người tiền phong mở đường cho chúng ta, sau khi trở thành vị Thượng Tế đời đời theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.
CHIA SẺ
    Điều không thể (c.1-8). Cảm xúc, hành vi và nhận thức của đời sống người Kitô hữu rất quan trọng, nhưng chúng phải là bệ phóng thay vì là một bến đỗ, vì chúng bị thách đố, “Chúng ta hãy tiếp tục trưởng thành.” Nếu chúng ta uể oải (c.1-8) và chậm chạp (5:11) đối với Lời, chúng ta có thể bị vấp ngã dọc đường (c.6; Gl 6:1) và không sinh hoa trái. Bao lâu còn có những người tín hữu bất tuân, họ đang đem đến những sự hổ thẹn cho Đức Kitô, có vẻ như họ không chịu hoán cải, và Thiên Chúa phải xử lý họ. Trong kinh nghiệm cá nhân của bạn, Lời Chúa đóng một vai trò như thế nào trong đời sống của bạn? Lời có trở nên nguồn thúc đẩy sự tăng trưởng và thành toàn của bạn hay Lời trở thành án phạt vì sự phớt lờ và bất tuân của bạn?
    Điều không chắc chắn (c.9-12). Nhưng tác giả không tin rằng độc giả của mình rơi vào trong tình trạng như vậy. Mặc dù, họ có một chặng đường dài để đi trong kinh nghiệm Kitô hữu của mình, ở nơi đó có hoa trái. Thái độ siêng năng, niềm tin, và lòng kiên nhẫn được đòi hỏi đối với cuộc sống của người Kitô hữu. Sự trưởng thành không phải tự nhiên mà có. Đâu là nền tảng và phương pháp để bạn được tăng trưởng trong hành trình môn đệ của bạn, hầu sinh hoa trái trong đời sống mình?
    Điều không biến đổi (c.13-20). Chương sáu này kết thúc với một trong những tuyên bố lớn lao nhất và sự an toàn được tìm thấy khắp nơi trong Kinh Thánh. Lời hứa của Thiên Chúa và lời thề của Ngài bảo đảm với chúng ta rằng chúng ta thuộc về Ngài, và thuộc tính của Ngài xác chuẩn cho Lời Ngài. Thay vì bị cuốn đi (2:1), chúng ta được cắm neo ở trên  thiên quốc, nơi Đức Giêsu đang chuyển cầu cho chúng ta trong chính sự hiện diện của Thiên Chúa, và chiếc neo này sẽ không thất bại. Chúng ta được giữ chặt nên chúng ta có thể tiến bộ! Bạn đã thực sự đến với Thiên Chúa để tình yêu thương và lời hứa của Ngài là bảo chứng và là sự giúp đỡ cần thiết để sắp xếp thế giới cá nhân của bạn vào trật tự và tiến bộ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC