1
Sáng hôm sau, ông La-ban dậy sớm, hôn các con gái và các
cháu ông, chúc phúc cho chúng, rồi lên đường về nhà. 2
Ông Gia-cóp đang đi đường thì có những sứ thần của
Thiên Chúa gặp ông. 3 Vừa thấy các sứ thần, ông
Gia-cóp nói: "Ðây là trại của Thiên Chúa", và ông
đặt tên cho nơi ấy là Ma-kha-na-gim.
Ông Gia-cóp chuẩn bị gặp ông Ê-xau
Ông Gia-cóp chuẩn bị gặp ông Ê-xau
4
Ông Gia-cóp sai sứ giả đi trước ông đến với ông Ê-xau
tại đất Xê-ia, trong lãnh thổ Ê-đôm. 5 Ông ra
lệnh cho họ rằng: "Các anh sẽ nói với ông Ê-xau, chủ
tôi, thế này: "Tôi tớ ngài là ông Gia-cóp nói như sau:
Tôi đã trú ngụ tại nhà ông La-ban và đã ở lại mãi
đến bây giờ. 6 Tôi có bò lừa, chiên dê, tôi
trai tớ gái, và tôi sai người báo tin cho ngài để được
đẹp lòng ngài."
7
Sứ giả trở về với ông Gia-cóp và nói: "Chúng tôi
đã đến với ông Ê-xau, anh ông. Ông ấy cũng đang tiến
về phía ông, và có bốn trăm người đi cùng."
8
Ông Gia-cóp sợ hãi kinh hoàng. Ông chia những người đi
với ông, cũng như chiên dê, bò và lạc đà, đóng ở hai
trại. 9 Ông tự nhủ: "Nếu ông Ê-xau đến đánh
phá một trại, thì trại còn lại có thể thoát." 10
Ông Gia-cóp cầu nguyện: "Lạy Thiên Chúa của tổ phụ con
là ông Áp-ra-ham, Thiên Chúa của cha con là ông I-xa-ác, lạy
Ðức Chúa, Ðấng đã phán bảo con: "Hãy trở về xứ
sở, về với họ hàng ngươi, và Ta sẽ đối xử nhân hậu
với ngươi", 11 con bé nhỏ, đâu xứng với tất
cả mọi ân huệ và tất cả lòng thành tín mà Ngài đã tỏ
cho tôi tớ Ngài đây. Thật vậy, khi qua sông Gio-đan, con chỉ
có cây gậy, thế mà giờ đây đã thành ra hai trại. 12
Xin giải thoát con khỏi tay anh con, khỏi tay anh Ê-xau, vì con sợ
anh ấy, sợ anh ấy đến đánh chúng con, đánh cả mẹ lẫn
con. 13 Chính Ngài đã phán với con: "Ta sẽ đối
xử rất nhân hậu với ngươi, và sẽ làm cho dòng dõi
ngươi nên nhiều như cát ngoài biển, không thể đếm được
vì quá đông." 14 Ông nghỉ đêm tại đó.
15
hai trăm dê cái và hai mươi dê đực, hai trăm chiên cái
và hai mươi chiên đực 16 ba mươi lạc đà cái đang
cho bú và con của chúng, bốn mươi bò cái và mười bò
đực, hai mươi lừa cái và mười lừa con. 17 Ông
giao từng đàn vật riêng rẽ cho các đầy tớ và bảo họ:
"Các anh hãy đi trước tôi và để một khoảng cách
giữa mỗi đàn vật." 18 Ông truyền cho người
đầy tớ thứ nhất rằng: "Khi ông Ê-xau, anh tôi, gặp anh
và hỏi: "Anh là người của ai? Anh đi đâu? Ðàn vật đi
trước anh là của ai?" 19 thì anh trả lời: "Của
tôi tớ ngài là ông Gia-cóp. Ðây là tặng phẩm ông ấy
gửi biếu ngài Ê-xau, còn chính ông thì đang đi đàng sau
chúng tôi." 20 Ông cũng truyền cho người thứ
hai, người thứ ba, rồi cho tất cả những người đi sau các
đàn vật, rằng: "Các anh hãy dùng những lời lẽ ấy
mà thưa với ông Ê-xau, khi các anh gặp ông; 21 các
anh hãy nói: "Tôi tớ ngài là ông Gia-cóp cũng đi
đàng sau chúng tôi." Thật vậy, ông tự nhủ: "Ta cho
tặng phẩm này đi trước để làm cho anh ấy nguôi giận; sau
đó ta sẽ giáp mặt anh ấy và may ra anh ấy sẽ nể ta." 22
Tặng phẩm đi trước, còn chính ông nghỉ lại đêm ấy trong
trại.
Vật lộn với Thiên Chúa
Vật lộn với Thiên Chúa
23 Ðêm đó, ông Gia-cóp dậy, đem theo hai bà vợ, hai người nữ tỳ và
mười một đứa con, và ông lội qua sông Giáp-bốc.24 Ông đem họ theo,
đưa họ qua sông, rồi đưa tài sản của ông qua.25 Ông Gia-cóp ở lại
một mình. Có một người vật lộn với ông cho đến lúc rạng đông.
Có một người vật lộn với ông cho đến lúc rạng đông
26 Thấy không thắng được ông, người đó bèn đánh vào khớp xương hông của ông, và khớp xương hông của ông Gia-cóp bị trật đang khi ông vật lộn với người đó.27 Người đó nói: "Buông ta ra, vì đã rạng đông rồi." Nhưng ông đáp: "Tôi sẽ không buông ngài ra, nếu ngài không chúc phúc cho tôi."28 Người đó hỏi ông: "Tên ngươi là gì? " Ông đáp: "Tên tôi là Gia-cóp."29 Người đó nói: "Người ta sẽ không gọi tên ngươi là Gia-cóp nữa, nhưng là Ít-ra-en, vì ngươi đã đấu với Thiên Chúa và với người ta, và ngươi đã thắng."30 Ông Gia-cóp hỏi: "Xin cho tôi biết tên ngài." Người đó nói: "Sao ngươi lại hỏi tên ta? " Và người đó chúc phúc cho ông tại đấy.
31 Ông Gia-cóp đặt tên cho nơi đó là Pơ-nu-ên, "vì -ông nói-
tôi đã thấy Thiên Chúa mặt đối mặt, mà tôi đã được tha mạng."32
Khi mặt trời mọc, ông đi qua Pơ-nu-ên; ông đi khập khiễng vì bị trật xương
hông.33 Bởi thế, con cái Ít-ra-en, cho đến nay, không ăn cái gân đùi
ở khớp xương hông, vì người đó đã đánh vào khớp xương hông của ông Gia-cóp, vào
gân đùi.
CHIA SẺ
Gia-cóp đã chờ đợi một trận chiến và mối quan tâm của ông là tẩu thoát, chứ không phải hòa giải (v.8). Ông đã thấy đạo binh thiên thần bảo vệ ông, nhưng dù thế vẫn không khích lệ niềm tin của ông. Ma-ha-na-im nghĩa là “trại gấp đôi”-trại của ông và trại của các thiên thần của Thiên Chúa. Nếu mà Gia-cóp nhớ lại kinh nghiệm với Thiên Chúa tại Bet-hel, ông có lẽ sẽ không e sợ E-Xau (28:13–15). Những bài học của quá khứ có giúp gì cho bạn, hay nỗi lo hiện tại quá lớn làm bạn quên đi những gì Chúa đã từng làm trong cuộc sống của bạn?
Một phút Gia-cóp cầu nguyện xin sự giúp đỡ của Thiên Chúa, và phút tiếp theo ông đã lập ra những cách mới để làm hài lòng anh mình. Ông nhắc Thiên Chúa về những lời hứa lớn lao của Ngài và rồi hành xử như thể Thiên Chúa chẳng hề nói gì. Đây là cách hành xử của người tín hữu mà cần phải được “bẽ gãy” trước Thiên Chúa. Ông đã cầu nguyện để được cứu khỏi Ê-xau (v.11), nhưng điều ông cần nhất là cứu khỏi chính ông. Có khi nào bạn đã hành xử giống như Gia-cóp, dù biết là có Thiên Chúa bên nhưng vẫn đi tìm kiếm trợ giúp bên ngoài thay vì đặt trọn niềm tin tưởng nơi Thiên Chúa ?
Gia-cóp đã bị bẻ gãy để được chữa lành, và đã yếu đuối để được nên mạnh mẽ. Khi ông đầu hàng, ông chiến thắng và trở thành một “hoàn tử với Thiên Chúa.” Chân què của ông sẽ liên tục nhắc cho ông rằng Thiên Chúa làm chủ cuộc đời ông. Gioan Calvin đã viết: “Thiên Chúa đánh nhau chống lại chúng ta với tay trái và đứng về phía chúng ta với tay phải”. Khi chúng ta để Thiên Chúa hành động theo cách của Ngài, đó là bình minh của một ngày mới (v. 31). Kinh nghiệm sầu khổ ba ngày của Gia-cóp để rồi bước vào sự sống mới cũng chính là kinh nghiệm Vượt Qua của Đức Giêsu, phục sinh vào ngày thứ ba. Phục sinh hay bình minh của một ngày mới chính là kinh nghiệm để cho Chúa hành động trong cuộc đời mình, bạn đã có những kinh nghiệm Vượt Qua của cuộc đời mình ?
Bài học xử thế đầu tiên ở nơi đất lạ mà bà cụ hàng xóm dạy con là: "Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, con ơi!" Ngày ấy, cuộc sống con đầy nước mắt và mồ hôi vì sự khinh thường của người khác. Nghèo quá lấy đâu ra những "đồng tiền khôn"? Thôi thì "trời sinh trời dưỡng." Mỗi ngày mới mở ra với những bất ngờ, con đã bước đi trong cái không có gì của mình, làm những gì lương tâm không thấy hổ thẹn. Giờ thì con hiểu đó là sự phó thác hoàn toàn vào quyền năng của Đấng đã tạo ra con. Thiên Chúa đã ở bên cạnh con ngay từ những ngày con chưa gọi Ngài là Cha. Bài học xử thế mà Ngài dạy con là tình yêu, là lòng chân thật, là tin tưởng vào Đấng đầy quyền năng.
Trả lờiXóaHôm nay, trước những khó khăn trước mặt và không còn lạ lẫm gì nhiều với cuộc sống ở đây như trước kia, con thấy mình dễ dàng toan tính những "đồng tiền khôn". Phó thác không phải là ù lì một chỗ, nhưng phải biết tận dụng hết khả năng và sự khéo léo. Trước những lo toan khôn ngoan đó, con thấy Chúa im lặng. Chỉ có những kinh nghiệm của những ngày đầu tỵ nạn tràn về... Những buổi "bình minh trong đêm đen"...
Ngày ấy, cuộc sống đã tạo nên những tự ti mặc cảm trong con. Con mong chờ có những thay đổi thế này thế nọ để con cũng được bằng anh chị em mình. Chờ hoài, mong mãi...Chẳng có gì xảy đến, ngoại trừ con thấy mình dễ nhạy cảm và gần gũi hơn với những người bé mọn. Dần dần con nhận ra rằng Chúa đã dùng cuộc sống khó khăn của con, những mặc cảm của con để dẫn con đến với họ. Chưa trải qua những kinh nghiệm sầu khổ, chưa chắc con đã dễ dàng "tốt lành" như vậy. Đó chẳng phải là một màu nhiệm tuyệt đẹp của Chúa hay sao? Chính khi biết chấp nhận những cái thiếu sót nơi mình, những cái "không bằng ai" của mình, chính khi biết cười giỡn với những khuyết tật của mình là lúc con được thay đổi, thay đổi theo ý của Chúa.
Lạy Chúa, tạ ơn Chúa đã cho đời con có nhiều sóng gió để con cảm nếm và yêu mến "phục sinh" một cách tích cực hơn. Xin Chúa giữ gìn những khoảnh khắc "bình minh giữa đêm đen" quý báu mà con đang cảm nghiệm, chợt đến rồi lại chợt đi, lúc này. Đó là sợi dây gắn bó con với Chúa, là sức sống của con trước những cám dỗ thật dễ sợ lúc này. "Xin đừng để con xa Chúa. Xin gìn giữ con khỏi mọi kẻ thù tinh quái" (Kinh Lạy Hồn Chúa Kitô). Con chân thành cầu xin như vậy, lạy Chúa là Cha rất nhân từ của con.