Phần
dành cho các thầy Lê-vi
1
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê trong vùng thảo nguyên
Mô-áp, gần sông Gio-đan, đối diện với Giê-ri-khô:
2 "Hãy ra lệnh cho con cái Ít-ra-en phải nhường một số thành, lấy trong gia nghiệp thuộc quyền sở hữu của chúng, cho các người Lê-vi ở; các ngươi cũng sẽ nhường cho các người Lê-vi những đồng cỏ chung quanh các thành ấy. 3 Các thành ấy sẽ là nơi chúng ở; còn các đồng cỏ thì dành cho mọi thú vật, súc vật và các vật dụng của chúng. 4 Ðồng cỏ chung quanh những thành các ngươi nhường cho người Lê-vi, sẽ rộng năm trăm thước kể từ tường thành trở ra.
2 "Hãy ra lệnh cho con cái Ít-ra-en phải nhường một số thành, lấy trong gia nghiệp thuộc quyền sở hữu của chúng, cho các người Lê-vi ở; các ngươi cũng sẽ nhường cho các người Lê-vi những đồng cỏ chung quanh các thành ấy. 3 Các thành ấy sẽ là nơi chúng ở; còn các đồng cỏ thì dành cho mọi thú vật, súc vật và các vật dụng của chúng. 4 Ðồng cỏ chung quanh những thành các ngươi nhường cho người Lê-vi, sẽ rộng năm trăm thước kể từ tường thành trở ra.
5
Bên ngoài thành, các ngươi sẽ đo một ngàn thước phía
đông, một ngàn thước phía nam, một ngàn thước phía tây,
một ngàn thước phía bắc, còn thành thì ở giữa; đó sẽ
là đồng cỏ thuộc các thành của chúng. 6 Những
thành các ngươi nhường cho người Lê-vi sẽ là sáu thành
trú ẩn: các ngươi để cho kẻ sát nhân đến đó nương náu;
ngoài ra, các ngươi sẽ nhường thêm bốn mươi hai thành nữa.
7 Tổng số các thành nhường cho người Lê-vi sẽ
là bốn mươi tám, cùng với đồng cỏ thuộc các thành ấy. 8
Các thành được nhường là những thành lấy trong số các
thành thuộc quyền sở hữu của con cái Ít-ra-en: chi tộc nào
có nhiều, các ngươi sẽ lấy nhiều; chi tộc nào có ít, các
ngươi sẽ lấy ít; mỗi chi tộc sẽ nhường một số thành của
mình cho người Lê-vi, tuỳ theo phần gia nghiệp mình đã nhận
được."
Các
thành trú ẩn (Ðnl 9: 1-13; Gr 20: 1-9)
9
Ðức Chúa phán với ông Mô-sê: 10 "Hãy bảo
con cái Ít-ra-en rằng: Khi đi qua sông Gio-đan vào đất Ca-na-an, 11
các ngươi sẽ chọn một số thành làm thành trú ẩn cho các
ngươi; kẻ nào đã vô ý làm thiệt mạng ai, thì sẽ có thể
đến đó nương náu. 12 Các thành ấy sẽ là nơi
các ngươi trú ẩn để tránh người đòi nợ máu, và như
thế kẻ sát nhân sẽ không phải chết khi chưa được xét
xử trước mặt cộng đồng. 13 Trong số những thành
các ngươi nhường sẽ có sáu thành trú ẩn cho các ngươi: 14
ba thành các ngươi nhường bên kia sông Gio-đan, và ba thành
các ngươi nhường trên đất Ca-na-an, sẽ là những thành
trú ẩn. 15 Sáu thành đó sẽ là nơi trú ẩn cho con
cái Ít-ra-en, cũng như cho khách ngoại kiều và người trú
ngụ giữa các ngươi. Kẻ nào đã vô ý làm thiệt mạng ai,
thì sẽ có thể đến đó nương náu.
Thành trú ẩn cho con cái Ít-ra-en, khách ngoại kiều và người trú ngụ giữa các ngươi
16
Ai dùng đồ sắt mà đánh người khác chết, thì là kẻ sát
nhân. Kẻ sát nhân sẽ phải bị xử tử. 17 Ai cầm
trong tay một hòn đá chết người mà đánh người khác
chết, thì là kẻ sát nhân. Kẻ sát nhân sẽ phải bị xử
tử. 18 Ai cầm trong tay đồ vật bằng gỗ có thể
giết người mà đánh người khác chết, thì là kẻ sát
nhân. Kẻ sát nhân sẽ phải bị xử tử. 19 Chính
người đòi nợ máu sẽ giết kẻ sát nhân; khi gặp tên
sát nhân, người đó sẽ giết nó.
20
Nếu ai vì căm hờn mà xô ngã người khác, hay cố tình ném
vật gì trúng người ấy, làm cho người ấy chết, 21
hoặc ai vì thù ghét mà giơ tay đánh người ấy chết, kẻ
đã đánh sẽ bị xử tử: đó là một kẻ sát nhân.
Người đòi nợ máu sẽ giết kẻ sát nhân, khi gặp nó. 22
Nhưng nếu vì ngẫu nhiên, chứ không phải vì thù ghét, ai xô
ngã người khác, hay vô ý ném vật gì trúng người ấy, 23
hoặc ai vì không thấy mà đánh rơi trúng người ấy một
hòn đá chết người, làm cho người ấy chết, tuy chẳng thù
ghét cũng chẳng muốn hại người ấy, 24 cộng đồng
sẽ chiếu theo các luật đó mà phân xử đôi bên: kẻ đã
đánh và người đòi nợ máu. 25 Cộng đồng sẽ
gỡ kẻ sát nhân khỏi tay người đòi nợ máu, rồi đưa
nó trở về thành trú ẩn là nơi nó đã tới nương náu.
Nó sẽ ở lại đó cho đến khi thượng tế, là người đã
được xức dầu thánh, qua đời. 26 Nhưng nếu kẻ
sát nhân ra khỏi ranh giới thành trú ẩn là nơi nó đã
tới nương náu, 27 và người đòi nợ máu gặp
thấy nó bên ngoài ranh giới thành nó trú ẩn, và giết nó,
thì không mắc tội đổ máu. 28 Vì kẻ sát nhân phải
ở lại trong thành nó trú ẩn cho đến khi thượng tế qua
đời; chỉ khi nào thượng tế qua đời, kẻ sát nhân mới
được trở về đất sở hữu của nó. 29 Ðó sẽ
là những quy tắc pháp lý các ngươi phải tuân giữ qua mọi
thế hệ, tại bất cứ nơi nào các ngươi ở.
30
Trong mọi trường hợp đánh chết người, người ta sẽ dựa
vào lời khai của các chứng nhân mà xử tử kẻ sát nhân.
Nhưng lời khai của một chứng nhân duy nhất sẽ không thể
làm cho ai bị kết án tử hình. 31 Các ngươi sẽ
không được nhận tiền chuộc mạng một kẻ sát nhân can án
chết: nó sẽ phải bị xử tử. 32 Các ngươi cũng
không được nhận tiền chuộc cho phép kẻ đã trốn vào
thành trú ẩn được về ở xứ sở, trước khi thượng
tế qua đời. 33 Các ngươi sẽ không được làm
nhiễm uế đất các ngươi ở, vì chính máu làm nhiễm uế
đất ấy, và không có gì có thể tẩy rửa đất ấy khỏi
máu đã đổ ra tại đó, ngoài máu của người đã làm
đổ máu. 34 (Các) ngươi sẽ không gây ô nhục cho
đất (các) ngươi ở, cũng là nơi Ta ngự; vì Ta là Ðức
Chúa, Ta ngự giữa con cái Ít-ra-en."
CHIA SẺ
Định cư. Sự
kiện những người Lê-vi là những tôi tớ phục vụ Thiên Chúa đã không
làm cho họ giảm đi quyền công dân trong vùng đất mới. Họ cần những
nơi để sống và chăm sóc cho gia đình khi họ không phục vụ trong lều
tạm. Các chi tộc khác đã cung cấp bốn mươi tám thành dành cho họ đã
được thực thi một cách công bằng (c.8). Dân Thiên Chúa nên quan tâm đến
những công việc của Thiên Chúa và chia sẻ lại cho người khác như cách
Thiên Chúa đã cung cấp cho họ (2Cr 8:1-15). Thiên Chúa rất quảng
đại, Ngài ban cho họ phần đất nhiều hơn là họ trông chờ. Thiên Chúa cũng
đáp ứng cho bạn nhiều hơn những gì bạn nhận biết. Bạn xem việc mình chia sẻ
những ơn lành Ngài ban với người khác như một trách nhiệm hay như một
sự thiện chí ?
Trú ẩn. Sáu
thành thuộc về người Lê-vi đã được
quy định là nơi trú ẩn. Thiên
Chúa đã phân biệt giữa sát nhân và ngộ sát, một hành động có chủ
ý hay chỉ là một tai nạn. Vào thời đó, quốc gia chưa có lực lượng
cảnh sát để điều tra tội phạm và truy tố tội phạm, vì thế những
người vô tội phải được bảo vệ khỏi những thân nhân của nạn nhân đang
giận dữ, và họ đang muốn thực thi công lý bằng chính đôi tay của họ.
Trong thành tị nạn, người tạm cư được an toàn cho tới khi cộng đồng
quyết định người ấy có phạm tội sát nhân hay là không (Đnl 19:11-13). Chúng ta sống trong một thế giới nơi
mà những lạm dụng về thể lý và cảm xúc trở nên hết sức bình
thường. Đâu là nơi bạn có thể tìm thấy một nơi trú ngụ an toàn ?
Cứu chuộc. Đức
Giêsu là “thành tị nạn” của chúng ta (Dt 6:18). Khi chúng ta tín thác
nơi Ngài, tội lỗi của chúng ta được tha thứ và việc xét xử thuộc
về quá khứ (Rm 8:1). Ơn cứu độ không phải là quản chế. Nếu
người tạm
cư rời khỏi thành phố, người ấy đối diện với nguy hiểm bị giết
chết. Trong Đức Giêsu Kitô, chúng ta có sự sống vĩnh cửu (Ga 5:24). Vị
Thượng Tế của chúng ta sẽ chẳng bao giờ chết; vì thế, chúng ta được
cứu luôn mãi (Dt 7:23-28). Để có một nơi trú ẩn và biết nó nằm ở đâu, ngay
cả biết cách để tìm đến đó vẫn chưa đủ. Bạn có thấy mình may mắn
khi được nương thân trong nhà của Thiên Chúa ban, qua Con của Ngài là Đức
Giêsu ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC