Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

CHƯƠNG 11 - TÔ-BI-A

Chữa mắt ông Tô-bít
1 Khi họ gần tới Ca-xe-rin, đối diện với Ni-ni-vê, thiên sứ Ra-pha-en nói 2 "Em biết chúng ta đã để cha em ở lại trong tình trạng nào.
3 Chúng ta hãy chạy lên trước vợ em, chuẩn bị nhà cửa, trong lúc những người kia đang tới." 4 Cả hai người cùng đi, và thiên sứ nói: "Hãy cầm mật cá trong tay." Có con chó theo sau thiên sứ và Tô-bi-a.
5 Bà An-na ngồi, ngó trước ngó sau con đường mà con bà đã đi.6 Thấy cậu đang đến, bà bảo cha cậu: "Này con ông đang đến với người bạn đồng hành của nó!"
7 Thiên sứ Ra-pha-en nói với Tô-bi-a trước khi cậu đến gần cha: "Tôi biết là mắt cha em sẽ mở ra. 8 Hãy tra mật cá vào mắt ông. Thuốc sẽ làm cho các sẹo trắng teo lại và bay ra khỏi mắt ông. Cha em sẽ thấy lại được, sẽ nhìn thấy ánh sáng"
9 Bà An-na chạy đến ôm choàng lấy cổ con và nói: "Con ơi, mẹ lại thấy con! Từ nay, mẹ có chết cũng được!" Rồi bà khóc oà lên. 10 Ông Tô-bít đứng lên, chân đi loạng quạng bước qua cửa sân mà ra. 11 Tô-bi-a đi về phía ông, tay cầm mật cá; cậu thổi vào mắt ông. Cậu giữ chặt lấy ông và nói: "Thưa cha, xin cha cứ tin tưởng!" Cậu bôi thuốc cho ông và để thuốc ngấm. 12 Rồi cậu lấy hai tay bóc vẩy ra khỏi khoé mắt ông. 13 Ông ôm choàng lấy cổ cậu, vừa khóc vừa nói: "Con ơi, cha đã thấy con! Con là ánh sáng cho đôi mắt cha!" 14 Rồi ông nói:
"Chúc tụng Thiên Chúa!
Chúc tụng Danh cao trọng của Người.
Chúc tụng mọi thiên sứ thánh thiện của Người!
Ước gì Danh cao trọng của Người che chở chúng ta!
Chúc tụng mọi thiên sứ đến muôn đời!
Vì tôi đã bị Người đánh phạt,
nhưng nay lại được thấy Tô-bi-a, con tôi!"

Thưa cha, xin cha cứ tin tưởng !
15 Tô-bi-a hoan hỷ bước vào nhà, miệng vang lời chúc tụng Thiên Chúa. Tô-bi-a kể cho cha cậu biết là cuộc hành trình của cậu đã thành công, cậu đã mang bạc về, đã cưới vợ là cô Xa-ra, con gái ông Ra-gu-ên như thế nào, và hiện giờ cô sắp tới, đang tiến gần đến cửa thành Ni-ni-vê.
16 Ông Tô-bít ra tận cửa thành Ni-ni-vê đón con dâu, vừa hoan hỷ vừa chúc tụng Thiên Chúa. Thấy ông đi đứng, di chuyển hoàn toàn vững mạnh mà không cần ai cầm tay dẫn đi, dân trong thành Ni-ni-vê đầy kinh ngạc. Trước mặt họ, ông Tô-bít xưng tụng Thiên Chúa đã xót thương và mở mắt cho ông. 17 Rồi ông Tô-bít đến bên Xa-ra, vợ của Tô-bi-a, con ông, chúc lành cho cô và nói: "Này con, chúc con mạnh khoẻ! Chúc tụng Thiên Chúa của con, Ðấng đã dẫn con đến với cha mẹ, con ơi! Xin Chúa giáng phúc cho cha con, cho Tô-bi-a, con của cha, cũng như cho chính con, hỡi con! Con ơi! Con hãy phấn khởi hân hoan bước vào nhà con đây, và xin Chúa giáng phúc cho con!" 18 Ngày ấy là ngày vui cho mọi người Do-thái ở Ni-ni-vê. 19 Hai ông A-khi-ca và Na-bát, cháu ông Tô-bít, cũng vui mừng đến nhà thăm ông.
CHIA SẺ
Thấy được niềm hy vọng. Khi chúng ta nhớ ai đó và hy vọng họ sẽ đến, liệu mắt chúng ta có hướng về nơi mà chúng ta hy vọng họ sẽ đến? Và vì vậy, sau một thời gian dài kỳ vọng hàng ngày, khắc khoải trong chừng người con của mình sẽ đến. Cảnh tượng này làm chúng ta nhớ đến hình ảnh của người cha nhân hậu trong Tin mừng Luca chờ người con trở về. Liệu có khi nào bạn vẫn khắc khoải chờ đợi nơi con cái mình về sự thành công, về một điều gì đó mà bạn nghĩ sẽ tốt hơn nếu con bạn có nó, và cả điều mà bạn không đạt được trong đời sống mình, và bạn vẫn tiếp tục chờ đợi điều đó nơi cuộc sống của con bạn?
Thấy được thế giới xung quanh. Tobit đã nhìn thấy được. Miếng vảy đã được gỡ ra khỏi mắt ông, và giờ đây ông có thể nhìn thấy được người con yêu quý của mình. Nhờ thấy được mà giờ đây ông thể bước đi vững vàng ra đón người con dâu của mình. Liệu có một tấm màn che nào đó không chỉ trước mắt bạn nhưng cả trong con tim của bạn, làm bạn không nhận thấy được sự hiện diện  sống động và ân sủng của Thiên Chúa ban trong cuộc sống và gia đình bạn? Con cái của bạn liệu có phải là “ánh sáng cho đôi mắt bạn”?
Thấy được những ân sủng Thiên Chúa ban. Những lời chúc tụng tạ ơn vang lên trên môi miệng của Tobit, của con ông là Tobia. Phản ứng trước ân huệ Thiên Chúa ban cho trong gia đình của Tobit chính là lời tạ ơn. Ông đã truyền dạy cho Tobia con mình cùng một phản ứng như vậy khi nhận ra ân sủng Thiên Chúa ban cho bản thân trong suốt cả hành trình vừa rồi. Đâu là cách thức bạn và gia đình mình nhận ra ân sủng Thiên Chúa ban và đáp lại bằng những phản ứng nào?

1 nhận xét:

  1. Chương 11
    " Con ơi, mẹ lại thấy con! Từ nay mẹ có chết cũng được! Rồi bà khóc òa lên."

    Hôm qua, con nhận thấy tình thương của người mẹ dành cho con gái và chàng rể. Hôm nay con thấy tình thương của người mẹ dành cho con trai, một tình thương cũng quên thân mình, mong manh dễ vỡ.

    Nhìn các người mẹ, con lại nghĩ đến vai trò làm mẹ của con. Chắc con ko yêu con mình đến quên thân như các mẹ khác. Con yêu thương có, nhưng con vẫn giữ khoảng cách 1 tô cháo, vì con nghĩ rằng: con ko thể ngất vì một đứa nào, con cũng ko hy vọng nhiều , được ngày nào hay ngày ấy, con yêu thương là cho ăn và nuôi dạy, con ko ôm khư khư cho mình và đụng đâu la nhắc nhỡ đó. Và con luôn nghĩ, sai đúng chi thì cũng là con mình. Có 2 đứa, con cũng ko dành cho đứa nào sự bênh vực và yêu hơn. Thấy người mẹ này yêu con mà con cảm thấy giật mình.

    " Con hãy phấn khởi hân hoan bước vào nhà con đây, và xin Chúa giáng phúc cho con"

    Ôi một lời nói của cha Chồng! Nghe yên lòng và ấm áp. Tạ ơn Chúa! Thời ấy mà họ hiện đại quá ha. Cả hai bên gia đình đều chúc phúc và yêu thương đôi uyên ương.

    Xin Chúa tiếp tục ban ơn cho nhiều gia đình đón nhận dâu rể như con đẻ, tôn trọng, yêu thương và chúc phúc.
    Amen

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC