Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

THÁNH VỊNH 088

Thánh Vịnh 88 (87):
Lời cầu xin trong lúc ngặt nghèo

(1) Thánh ca. Thánh vịnh. Của con cái ông Cô-rắc.
Phần nhạc trưởng. Lúc bệnh hoạn. Lúc sầu muộn.
Thi khúc. Của ông Hê-man, người Ét-ra.
 
  (2) Lạy CHÚA là Thiên Chúa cứu độ con,
trước Thánh Nhan, đêm ngày con kêu cứu.
 (3) Nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài,
xin lắng nghe tiếng lòng thổn thức.

 (4) Vì hồn con ngập tràn đau khổ,
mạng sống con âm phủ gần kề,

 (5) thân kể như đã vào phần mộ,
ví tựa người kiệt sức còn chi!

 (6) Con nằm đây giữa bao người chết,
như các tử thi vùi trong mồ mả
đã bị Chúa quên đi, và không được tay Ngài săn sóc.

 (7) Chúa hạ con xuống tận đáy huyệt sâu,
giữa chốn tối tăm, giữa lòng vực thẳm.

 (8) Cơn giận Chúa đè nặng thân con
như sóng cồn xô đẩy dập vùi.

 (9) Chúa làm cho bạn bè xa lánh
và coi con như đồ ghê tởm.
Con bị giam cầm không thể thoát ra,

 (10) mắt mờ đi vì quá nhiều đau khổ.
Lạy CHÚA, suốt cả ngày con kêu lên Chúa
và giơ tay hướng thẳng về Ngài.

 (11) Chúa đâu làm phép lạ cho người đã mạng vong,
âm hồn đâu trỗi dậy ca tụng Chúa bao giờ?

 (12) Trong mồ mả, ai nói về tình thương của Chúa?
Cõi âm ty, ai kể lại lòng thành tín của Ngài?

 (13) Những kỳ công Chúa, nơi tối tăm ai rõ?
Ðức công chính Ngài, chốn quên lãng ai hay?

 (14) Phần con đây, con kêu lên Ngài, lạy CHÚA,
mới tinh sương đã chờ chực nguyện xin.

 (15) Lạy CHÚA, thân con đây, Chúa nỡ nào ruồng rẫy,
ẩn mặt đi mà chẳng đoái hoài.

 (16) Từ thuở bé, con khổ đã nhiều và luôn ngắc ngoải,
Chúa làm con kinh hãi, con hoá ra thẫn thờ.

 (17) Bao cơn thịnh nộ, Ngài đổ ngập thân con,
bấy nỗi kinh hoàng khiến con rời rã.

 (18) Bủa vây con suốt ngày ngần ấy thứ,
dồn dập tư bề như nước bao la.
Cận thân Chúa khiến lìa xa,
chung quanh bầu bạn chỉ là bóng đêm.

 
CHIA SẺ

Đây là một trong số ít những Thánh vịnh không kết thúc bằng một lưu ý về chiến thắng vinh quang. Khi Hê-man viết Thánh vịnh này, ông đang đau khổ lớn lao, và Thiên Chúa đã không ban cho ông ơn giải thoát. Nhưng ông vẫn giữ vững đời sống cầu nguyện và tín thác nơi Thiên Chúa (c.2-3, 10,14). Đây là Thánh vịnh được tác giả viết trong tâm trạng sầu khổ. Khi đối diện với những bất hạnh trong cuộc sống, bạn tìm cách phủ nhận chúng, hay thổ lộ với Thiên Chúa những khó khăn, chán nản, và thất vọng với Ngài trong cầu nguyện để được nâng đỡ và vững niềm trông cậy ?
Lần tới khi bạn muốn nói “không có ai biết tôi cảm thấy thế nào?” hãy dành thời gian để đọc lại Thánh vịnh này. Hê-man đã cảm thấy thế nào? Giống như một người chết trong hầm tối (c.5-7). Giống như người chết đuối sắp chìm dưới những cơn sóng lạnh và cuồn cuộn (c.8). Giống như một người ô uế đang nhìn mọi người bỏ chạy và để ông ở lại một mình (c.9). Hầu hết, ông cảm thấy mình như một người bất hạnh bị Thiên Chúa bỏ rơi (c.6,15). Với bạn, lần cuối cùng bạn cảm thấy đời mình như đang trong hầm tối là khi nào ? Bạn có thể nghĩ đến ai đó mà bạn biết đang thật sự cô đơn và bạn nghĩ mình có thể làm gì để nâng đỡ họ ?
Nhưng Hê-man không bỏ cuộc. Thay vì bỏ cuộc, ông đã nhìn lên Thiên Chúa bằng đức tin; Thiên Chúa thật phi thường, yêu thương, nhân từ, và thành tín (c.11-13). Ông kêu lên cùng Thiên Chúa và nói với Ngài những gì ông cảm nhận trong lòng. Những cảm xúc của bạn có thể thay đổi, nhưng Thiên Chúa chẳng bao giờ thay đổi. Bạn có thể tín thác nơi Ngài ngay cả trong đêm tối, ngay cả khi bạn dường như bị nhấn chìm. Bạn có nghĩ về những dữ kiện nào mà cho thấy Thiên Chúa vẫn ở ngay bên bạn? Bạn có nghĩ rằng Thiên Chúa vẫn ở bên cạnh những người đang đau khổ và Ngài muốn dùng bạn để giúp họ hiểu rằng Ngài không bỏ rơi họ và trao cho bạn nhiệm vụ để giúp đỡ họ ?
Thiên Chúa biết bạn cảm thấy như thế nào (Dt 4:14-16) và Ngài đang hoạt động để những mục đích của Ngài trên cuộc đời bạn thành hiện thực. Những câu cuối cùng của “Thánh vịnh đời bạn” vẫn chưa được viết, nhưng Thiên Chúa đã biết những câu đó là gì, vì thế hãy chờ đợi Ngài. Những điều đó đáng để bạn chờ đợi! Đâu là những câu cuối của “Thánh vịnh đời bạn” mà bạn muốn viết lên trong cuốn Kinh Thánh của đời mình ?

1 nhận xét:

  1. Matta Maria Cẩm Túlúc 06:59 11 tháng 1, 2021

    14) Phần con đây, con kêu lên Ngài, lạy CHÚA,
    mới tinh sương đã chờ chực nguyện xin.
    (15) Lạy CHÚA, thân con đây, Chúa nỡ nào ruồng rẫy,
    ẩn mặt đi mà chẳng đoái hoài.
    (16) Từ thuở bé, con khổ đã nhiều và luôn ngắc ngoải,
    Chúa làm con kinh hãi, con hoá ra thẫn thờ.
    (17) Bao cơn thịnh nộ, Ngài đổ ngập thân con,
    bấy nỗi kinh hoàng khiến con rời rã.
    (18) Bủa vây con suốt ngày ngần ấy thứ,
    dồn dập tư bề như nước bao la.

    Cn với Tv 88 này con cảm thấy biết ơn. Hóa ra nhiều người khổ nhỉ! Con đâu là gì? Nói vậy chứ có phút nào con cảm giác phải đớn đau đến mức như vậy. Với con mọi sự qua mau vì con ko cho phép bản thân suy sụp, lần mà con cảm thấy mình " ngon nhất" là trong lúc khó thoát khỏi suy nghĩ cắm đầu xuống mà con cầm bút viết xuống, phân tích trả lời các câu hỏi: Tôi có Đức tin ko? Ai nắm giữ hạnh phúc của tôi? Tôi được sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình như nào? Tôi có tri thức ko?
    Tôi có đạo đức, trí tuệ, nghị lực, sức khỏe và bên cạnh tôi có bao nhiêu % người còn yêu thương tôi lúc này.

    Trả lời xong! Tự nhiên như siêu thoát á, có tất cả thì tại sao ko tự giữ mình mà phụ thuộc ai chi.

    Nhận ra " vác thập giá mình mà theo ta". Nghe sướng! Tưởng tượng lúc ấy như Chúa hạ xuống như ông bụt trong truyện í, biểu ôm mớ suy nghĩ cảm thấy khổ đó theo anh, anh " hiền lành và khiêm nhường trong lòng"
    Chu choa giờ nhớ lại phút ấy khi cn bài này vẫn cảm giác " phơ phơ"

    Tạ ơn Chúa, cảm ơn người. ( Nhiều khi cn cũng muốn viết tiếp nối các câu Tv của riêng mình)
    Hi hi.

    Trả lờiXóa

Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC