Ông Giô-na cưỡng lại sứ mạng Ðức Chúa giao
1 Có lời Ðức Chúa phán với ông Giô-na, con ông A-mít-tai, rằng: 2 "Hãy đứng dậy, đi đến Ni-ni-vê, thành phố lớn, và hô cho dân thành biết rằng sự gian ác của chúng đã lên thấu tới Ta." 3 Ông Giô-na đứng dậy nhưng là để trốn đi Tác-sít, tránh nhan Ðức Chúa. Ông xuống Gia-phô và tìm được một chiếc tàu sắp đi Tác-sít. Ông trả tiền, xuống tàu để cùng đi Tác-sít với họ, tránh nhan Ðức Chúa. 4 Nhưng Ðức Chúa tung ra một cơn gió to trên biển và liền có một trận bão lớn ngoài khơi, khiến tàu tưởng chừng như sắp vỡ tan. 5 Thuỷ thủ sợ hãi; họ kêu cứu, mỗi người kêu lên thần của mình và ném hàng hoá trên tàu xuống biển cho nhẹ bớt. Còn ông Giô-na thì đã xuống hầm tàu, nằm đó và ngủ say. 6 Viên thuyền trưởng lại gần và nói với ông: "Sao lại ngủ thế này? Dậy! Kêu cầu thần của ông đi! May ra vị thần ấy sẽ nghĩ đến chúng ta và chúng ta khỏi mất mạng." 7 Rồi họ bảo nhau: "Nào, chúng ta hãy bắt thăm cho biết tại ai mà chúng ta gặp tai hoạ này." Họ gieo quẻ và quẻ rơi trúng ông Giô-na. 8Họ bảo ông: "Vì ông là người đã đem tai hoạ này đến cho chúng ta, thì xin ông cho chúng tôi biết: Ông làm nghề gì? Ông từ đâu đến, quê ở nước nào, và thuộc dân nào?"9 Ông nói với họ: "Tôi là người Híp-ri, Ðấng tôi kính sợ là Ðức Chúa, Thiên Chúa các tầng trời, Ðấng đã làm ra biển khơi và đất liền." 10 Những người ấy sợ, sợ lắm; họ nói với ông: "Ông đã làm gì thế?" Thật vậy, do ông kể lại mà họ được biết là ông đang trốn đi để tránh nhan Ðức Chúa. 11 Họ hỏi ông: "Chúng tôi phải xử với ông thế nào để cho biển lặng đi, không còn đe doạ chúng tôi nữa?" Quả thật, biển càng lúc càng động mạnh. 12 Ông bảo họ: "Hãy đem tôi ném xuống biển thì biển sẽ lặng đi, không còn đe doạ các ông nữa; vì tôi biết là tại tôi mà các ông gặp cơn bão lớn này." 13 Những người ấy cố chèo vào đất liền, nhưng không thể được vì biển mỗi lúc một động thêm, uy hiếp họ. 14 Họ kêu cầu Ðức Chúa và thưa: "Ôi, lạy Ðức Chúa, ước gì chúng con không phải chết vì mạng sống người này, và xin đừng đổ máu vô tội trên đầu chúng con; vì lạy Ðức Chúa, chính Ngài đã hành động tuỳ theo sở thích." 15 Rồi họ đem ông Giô-na ném xuống biển. Biển dừng cơn giận dữ. 16 Những người ấy sợ Ðức Chúa, sợ lắm; họ dâng hy lễ lên Ðức Chúa và khấn hứa.
GIỚI THIỆU
Tiên tri Giô-na là người có thật chứ
không chỉ là một nhân vật trong dụ ngôn (2 V 14:25; Mt 12: 39–41). Đức Chúa gửi
ông đến Ni-ni-vê, thủ đô của Đế quốc Assyri, cho một dân tộc bị người Do Thái khinh
thường. Giô-na thà để Ni-ni-vê bị phá hủy còn hơn để thành phố có cơ hội ăn năn
và được tha. Người Assiry là một dân tộc tàn ác, không thương xót kẻ thù của
họ, và Giô-na muốn họ tránh xa.
Sách Giô-na nhấn mạnh ân sủng của
Đức Chúa đối với Ni-ni-vê và Giô-na. Mặc dù Ni-ni-vê là một thành phố độc ác,
nhưng Đức Chúa Trời đã cho người dân cơ hội được tha thứ. Mặc dù Giô-na là một
đầy tớ nổi loạn, nhưng Đức Chúa đã tha thứ cho ông, dùng ông và dịu dàng tìm
cách giúp ông vượt qua cơn giận. Một phác thảo của cuốn sách như sau: chương 1
Sự nổi loạn: Giô-na đi xuống; chương 2 - ăn năn: Giô-na đi lên; chương 3 - phục
hồi: Giô-na đi đến; và chương 4 - sự oán giận: Giô-na ra ngoài.
Nhân vật chính trong cuốn sách này
không phải là nhà tiên tri hay con cá vĩ đại mà là Thiên Chúa, Ngài được nhắc
đến ba mươi tám lần. Cuốn sách đề cập đến câu hỏi quan trọng, "Bạn đáp lại
lời và ý muốn của Đức Chúa như thế nào?"
CHIA SẺ
Giô-na đã nghĩ rằng ông có
quyền chọn lựa. Ông đã quên rằng ý của Chúa không phải là một chọn
lựa: đó là một đòi buộc và một cơ hội. Khi chúng ta chạy trốn khỏi ý
Thiên Chúa, chúng ta luôn luôn đi xuống (c.3,5,15; 2:1,6). Chúng ta có
thể kết thúc như một vật tế thần cho một cơn nguy hiểm và cho sự bình lặng trong một cơn bão.
Những thủy thủ “người ngoại”
cho thấy một vài phẩm chất hơn là ngôn sứ của Thiên Chúa. Trong khi
Giô-na đang ngủ, họ đã kêu khóc với các thần của họ, và họ làm
những gì tốt nhất để cứu ông (c.13). Giô-na là một người Do thái, và
những người Do thái là một phúc lành với toàn thế giới (Stk 12:1-3).
Nhưng con người đáng lý phải là nguồn trợ giúp những người bị lạc lối
thì chính ông lại được cứu bởi những người được kể là lạc lối!
Một người tín hữu bước ra khỏi
tình bạn với Thiên Chúa có thể gây ra một hệ quả nghiêm trọng từ
những rắc rối xảy ra. Giô-na đã đặt thủy thủ đoàn trong nguy hiểm và
rời bỏ Ni-ni-vê mà không trao cho họ sứ điệp của niềm hy vọng. Thiên
Chúa yêu chúng ta quá nhiều nên để chúng ta bỏ chạy; vì thế, Ngài
kỷ luật chúng ta (Dt 12:1-11), và Ngài tiếp tục hành động cho đến khi
chúng ta vâng phục Ngài.
Thiên Chúa có một lời mời gọi trong cuộc sống của
bạn. Bạn cần phải đứng lại thay vì bỏ chạy và tuân theo lời mời
gọi ấy. Đâu là lời mời gọi của Thiên Chúa với bạn ngay trong lúc
này để trao cuộc sống của bạn cho Ngài ? Để bước đi bằng niềm tin ? Để
chấm dứt một số hành vi nào nào đó? Phải chăng bạn cũng đang bỏ
trốn Ngài ?
CHƯƠNG 1 - GIÔ-NA
Trả lờiXóaÔng nói với họ: "Tôi là người Híp-ri, Ðấng tôi kính sợ là Ðức Chúa, Thiên Chúa các tầng trời, Ðấng đã làm ra biển khơi và đất liền."
Con sợ nhất cảnh này! Còn gì đau hơn là còn tin yêu mà phải trốn chạy. Qua cách trả lời của ông Giô -Na, con cảm nhận ông tin có Đức Chúa thật, mà phải chăng ông đã phạm tội mà chủ quan sợ hãi trong xét mình nghĩ rằng " tội của mình, Đức Chúa ko tha" nên càng trốn chạy thì càng lao dốc.
Có khi nào một ngày nào đó, con ko còn dám đến gặp Chúa nơi nhà nguyện, ko còn dám mở cuốn KT, ko còn dám đến nhà thờ vì con lao vào cám dỗ sai lệch nào đó mà hoảng loạn ko Chúa! Có nhiều lúc con vào nhà nguyện là rùng mình một cái hơi sợ, rồi con ráng đối mặt chọn ngồi lại thì thấy bình an. Rất nhiều lúc, con thấy con trong LC , cảm như Chúa đang nói mình, ....
Chúa ơi! Giữ con trong Ngài. Ước gì con mãi chọn " tựa vào Lòng Chúa" để sống vách nghị lực tin yêu trong tôn thờ Chúa và hạnh phúc vì chỉ cần luôn cảm nhận được Chúa yêu.
Hy vọng con mãi như hôm nay, là chọn bên Chúa khi thức dậy và kết thúc khi đêm về. Đến với Thánh lễ mỗi ngày, và chọn yêu Chúa làm hơi thở.
Tạ ơn Chúa!