(1) Giả như tôi có nói được các thứ tiếng
của loài người và của các thiên thần đi nữa,
mà không có đức mến,
thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng,
chũm chọe xoang xoảng.
(2) Giả như tôi được ơn nói tiên tri,
và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu,
hay có được tất cả đức tin đến chuyển núi dời non,
mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì.
(3) Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí,
hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt,
mà không có đức mến,
thì cũng chẳng ích gì cho tôi.
(4) Ðức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu,
không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc,
(5) không làm điều bất chính, không tư lợi,
không nóng giận, không nuôi hận thù,
(6) không mừng khi thấy sự gian ác,
nhưng vui khi thấy điều chân thật.
(7) Ðức mến tha thứ tất cả,
tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả.
(8) Ðức mến không bao giờ mất được.
Ơn nói tiên tri ư? Cũng chỉ nhất thời.
Nói các tiếng lạ chăng? Có ngày sẽ hết.
Ơn hiểu biết ư? Rồi cũng chẳng còn.
(9) Vì chưng sự hiểu biết thì có ngần,
ơn nói tiên tri cũng có hạn.
(10) Khi cái hoàn hảo tới, thì cái có ngần có hạn sẽ biến đi.
(11) Cũng như khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con,
hiểu biết như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con;
nhưng khi tôi đã thành người lớn,
thì tôi bỏ tất cả những gì là trẻ con.
(12) Bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương,
mai sau sẽ được mặt giáp mặt.
Bây giờ tôi biết chỉ có ngần có hạn,
mai sau tôi sẽ được biết hết, như Thiên Chúa biết tôi.
(13) Hiện nay đức tin, đức cậy, đức mến,
cả ba đều tồn tại,
nhưng cao trọng hơn cả là đức mến.
CHIA SẺ
Chương này được gọi là bài ca
đức mến là bản văn của thánh Phao-lô để giải quyết vấn đề những người
yếu đuối trong thân thể Hội thánh ở Corinto. Những người tín hữu có
những quà tặng thiêng liêng, nhưng họ thiếu ân sủng thiêng liêng và đã
cần được nhắc nhở tại đức ái quá quan trọng trong đời sống của
người Ki-tô hữu.
Đức mến
đặt chất lượng vào trong việc phục vụ (c.1-3). Khi bạn có lòng mến, những lời nói và
việc làm của bạn để hướng về một điều gì đó và giúp người khác.
Đức mến
cũng đặt sự trưởng thành vào trong nhân cách (c.4-7). Những người Corinto đã thiếu kiên nhẫn với
nhau, đưa nhau ra tòa, dễ dãi với những tội trong cộng đoàn, và gây
nên những vấn đề bởi vì họ đã không có lòng mến. Bất kỳ phẩm chất
nào mà bạn có thể sở đắc, chúng chẳng là gì nếu bạn không có đức
ái.
Đức mến
đặt tính vĩnh hằng vào trong cuộc sống (c.8-13). Tình yêu kéo dài, và tình yêu sẽ làm nên điều
tồn tại mãi. Tình yêu là điều lớn lao nhất và làm điều lớn lao
nhất bởi vì “Thiên Chúa là tình yêu” (1 Ga 4:8).
Nếu tấm gương mà bạn được mời gọi để nhìn là bài ca đức ái,
với từng đặc tính của đức ái mà thánh Phao-lô liệt kê trong chương
này, hình ảnh nào mà bạn thấy khi bạn nhìn vào trong
gương? bạn sẽ nhìn thấy ai trong
gương đó? Liệu hình ảnh đó cho thấy bạn được dựng theo hình ảnh của
Thiên Chúa, vì Ngài chính là tình yêu? Khi cầu nguyện với chương này hãy thế chữ đức mến bằng tên của bạn, bạn có tâm tình, lời mời gọi hay quyết tâm gì?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Kính mời quý ACE chia sẻ cảm nhận hoặc nêu thắc mắc ở đây. Xin cám ơn.
HHTLC